Chương 244. Chân Đạp Ba Thuyền Sắp Bị Xé
Bóng đêm bao phủ khắp nơi, cửa hàng ở mặt đường thiên thủy kiều đều đã đóng hết toàn bộ, không có người đi đường.
Lạc Ngưng mang theo mũ che mặt, chậm rãi đi trên đường, mỗi lần đi qua một con ngõ nhỏ, liền sẽ nhìn vào bên trong một chút.
Sau khi từ y quán Vương gia ra ngoài, ban đầu Lạc Ngưng đã trở về ngõ hẻm song quế, trong lòng cũng không nghĩ nhiều. Nhưng vừa thay y phục xong, nàng lại cảm thấy là lạ - cái nữ gia chủ kia, rõ ràng rất quan tâm tiểu tặc; tiểu tặc còn viết thơ ‘Một đêm Tương Quân tóc bạc nhiều’, nói rõ trong lòng có cái nữ gia chủ kia.
Đem đơn thuốc Vương phu nhân kê cho cái nữ gia chủ kia, nữ gia chủ đi hỏi ngọn nguồn, về sau nếu nàng nhịn không được thuận nước đẩy thuyền đem tiểu tặc ăn thì sao?
Nàng mặc dù cảm thấy mình không có liên quan gì với tiểu tặc, nhưng mà hai người ngoại trừ một bước cuối cùng kia, thì trên cơ bản đều đã làm hết rồi.
Mặc dù nàng còn chưa quyết định có nên để tiểu tặc phụ trách hay không, nhưng từ góc độ lý trí để đánh giá việc này, thì mình không nên chịu thiệt, tổn hại, bất lợi, nàng dù sao cũng phải có chút đề phòng chứ?
Nhưng chính nàng đã phân rõ giới hạn với tiểu tặc, bây giờ còn không cho người khác ăn hắn, về mặt đạo lý thì giảng không thông.
Nhưng nàng không ăn thì không ăn đi, nàng còn hỗ trợ đưa một hộp thuốc để người khác ăn, cái này thì khác gì não úng nước? !
Vì thế Lạc Ngưng lại chạy về y quán Vương gia, đợi khi tiểu tặc đi ra liền đem người lôi đi, kết quả phát hiện tiểu tặc đã đi cùng nữ gia chủ.
Lạc Ngưng cảm thấy sự tình không ổn, liền nghe ngóng địa chỉ tìm tới.
Cứ như vậy mà lòng tràn đầy xoắn xuýt tìm một lát, rốt cuộc tìm được ngõ nhỏ của Bùi gia.
Lạc Ngưng thăm dò quan sát, vừa vặn nhìn thấy dưới hai cái đèn lồng, ngồi một đôi nam nữ.
Nam tuấn lãng phi phàm, nữ hoa dung nguyệt mạo, liền giống như tình lữ hẹn hò dưới ánh trăng.
". . ."
Lạc Ngưng nhìn thấy cảnh này, vội vã quay đầu, trong lòng sinh ra một cỗ ghen tuông cùng nổi nóng khó mà miêu tả!
Cái tiểu tặc này. . .
Lạc Ngưng cắn răng, thời điểm chuẩn bị bị tức giận lao tới, trong ngõ hẻm bỗng nhiên truyền đến tiếng;
"Lạc nữ. . . Ô ô —— "
"Không cho ngươi ở với nàng, đi. . ."
. . .
? !
Hỏa khí trong lòng Lạc Ngưng trỗi dậy vô cùng mạnh mẽ!
Không cho phép ở với ta?
Tại trong mắt của cô gái gia chủ này, ta mới là vị hôn thê của Dạ Kinh Đường cơ mà?
Nhìn thấy ta đến đây, ngươi không sợ, còn đem Dạ Kinh Đường ấn xuống, cái này không phải là đang bắt nạt người khác sao?
Lạc Ngưng nắm chặt bàn tay, biết không nên chạy vào, bởi vì nếu làm như vậy thì chuyện sẽ loạn lên ngoài sức tưởng tượng.
Nhưng Lạc Ngưng nàng đường đường là giáo chủ phu nhân Bình Thiên Giáo, bị nữ nhân khác bắt nạt như vậy, nếu là nhịn cục tức này, về sau còn lăn lộn thế nào trong giang hồ? !
Lạc Ngưng hít một hơi thật sâu, quay người bước nhanh đi vào ngõ nhỏ đá xanh.
Bịch bịch bịch. . .
Nhưng mà khi nàng còn cánh cửa lớn Bùi gia mấy bước, Lạc Ngưng bông nghe thấy mấy câu truyền vào trong tai:
"Tam Nương, ngươi bình tĩnh một chút. . ."
"Ta tỉnh táo cái gì? Ngươi còn thương tiếc hồ ly kia như vậy? Ta đối với ngươi có chỗ nào không tốt. . ."
? !
Giương mắt nhìn lên, nữ nhân phong kiều thủy mị, ôm cánh tay ‘Vị hôn phu’ trên danh nghĩa của nàng, dùng sức kéo vào trong phòng, còn muốn đóng cửa!
Lạc Ngưng đều kinh hãi!
Thấy qua tiểu tam mạnh mẽ, nhưng nữ nhân phách lối như vậy ở trước mặt vợ chính, thật sự là lần đầu gặp!
Cho dù Lạc Ngưng tính tình tốt đến đâu đi nữa thì bộ ngực của nàng cũng đều tức tới muốn nổ, nổi giận đùng đùng hét:
"Dạ Kinh Đường!"
Thanh âm rất lớn, có chút run rẩy, xem bộ dáng là bị tức phát khóc.
Dạ Kinh Đường kẹt ở cửa lớn, thấy thế vội vàng đưa tay:
"Lạc nữ hiệp, ngươi tỉnh táo. . ."
Bùi Tương Quân nhìn thấy giáo chủ phu nhân mưu đồ hạ dược cho Kinh Đường, còn dám giết đến tận cửa, cũng là không sợ:
"Ngươi, yêu hồ nhà ngươi hét cái gì? Không sợ hàng xóm láng giềng nghe thấy trò cười của ngươi sao?"
Lạc Ngưng lúc đầu muốn nhẹ nhàng, lời này vừa ra, trực tiếp muốn hiền lành cũng không được, âm thanh lạnh lùng nói:
"Nghe thấy thì như thế nào? Ta là vị hôn thê của hắn, ngươi trộm nam nhân của ta, còn dám làm càn ở trước mặt ta? Có bản lĩnh thì tiểu tam ngươi cứ hô lên, nhìn xem chúng ta ai là người mất mặt!"
"Hắc? !"
Bùi Tương Quân nghe thấy chữ tiểu tam, tức giận đến lông mày cau chặt lại, nàng cùng Dạ Kinh Đường chỉ là sư cô không có quan hệ máu mủ, ngươi thế nhưng là phu nhân mà Tiết Bạch Cẩm cưới hỏi đàng hoàng! Phụ nữ có chồng, hạ dược đào chân tường nhà ta cũng được sao? Còn dám chạy đến cổng nhà ta để chửi đổng! Ngươi thật coi Bùi Tam Nương ta là quả hồng mềm?
Bùi Tương Quân trợn mắt nhìn, nói:
"Kinh Đường là thiếu gia nhà ta, ngươi còn chưa gả vào đây, ngươi còn muốn đêm hôm khuya khoắt từ Bùi gia ta đoạt nam nhân hay sao?"
Tính tình Lạc Ngưng cũng rất lớn:
"Hắn cầm tiền công giúp nhà ngươi làm việc, ngươi vậy mà coi hắn là người nhà ngươi? Ta cùng hắn là quan hệ lưỡng tình tương duyệt, lại không gần hơn so với một người sư cô không có máu mủ như ngươi sao?"
Bùi Tương Quân không xác định quan hệ cùng Dạ Kinh Đường, liền biết có một ngày như vậy, nhưng không nghĩ tới ngày này tới đột nhiên như vậy!
"Nếu lưỡng tình tương duyệt, cái yêu hồ nhà ngươi còn hạ thuốc cho hắn làm gì?"
?