Chương 251. Thuốc Này Mạnh Quá
Răng rắc ~
Từ Bạch Lâm kéo thiết giản ngang ra, nhưng vẫn không khiến Dạ Kinh Đường dừng việc giữ chặt thiết giản. Chính vào lúc này, Lạc Ngưng chớp lấy cơ hội, thân hình bay lên một kiếm hướng sau gáy Từ Bạch Lâm đâm.
Táp!
Từ Bạch Lâm phát giác không ổn, áo bào lập tức phồng lên, toàn lực bộc phát, muốn rút thiết giản ra để quét về phía Lạc Ngưng.
Nhưng người trẻ tuổi mặc áo đen trước mặt này, khí lực lớn đến không thể tưởng tượng nổi. Hắn toàn lực rút tay đem Dạ Kinh Đường kéo đi vòng quanh cây cột trụ, nhưng vẫn không đem thiết giản rút ra được.
Trong mắt Từ Bạch Lâm lóe lên sự sợ hãi, mũi kiếm đâm tới không thể không phòng, đành phải buông thiết giản ra, dùng hai ngón tay trái kẹp lấy lưỡi kiếm, tay phải đấm ra một quyền, hướng tới đấm vào mặt Lạc Ngưng.
Bành!
Quyền phong đột khởi!
Nhưng Lạc Ngưng cũng không ngốc, vẫn luôn đề phòng đối phương ‘Hồi mã giản’, mắt thấy đối phương chuẩn bị phát lực thì liền thối lui, mạnh mẽ rút kiếm, kéo ra một đường máu ở giữa hai ngón tay Từ Bạch Lâm.
Dạ Kinh Đường đoạt được thiết giản xong liền xoay người đập mạnh về phía trước; Lạc Ngưng thì nhấc kiếm chặn đánh, khóa chặt người Từ Bạch Lâm.
Từ Bạch Lâm tay không tấc sắt, đối mặt hai người hợp kích chỉ còn cách bay ngược về sau, nhưng cũng vào lúc này, hậu phương truyền đến một tiếng gầm thét:
"Aaaa!"
Đưa mắt nhìn lại, có thể thấy được tráng hán ở đằng xa, đã vác theo phác đao vọt tới, vọt tới giữa Lạc Ngưng và Dạ Kinh Đường, tay cầm đao chém lung tung, còn miệng thì quát lớn:
"Đi!"
Keng ~
Dạ Kinh Đường một giản vung mạnh trên phác đao, tay trái đồng thời rút đao rạch một vệt dài trước ngực tráng hán, máu chảy ra.
Từ Bạch Lâm biết bản thân đã chủ quan, hiện tại đùi phải đã bị thương không thể làm gì, chỉ đành ở dưới sự liều chết yểm hộ của tráng hán chạy đi. Chân sau cuồng loạn đạp trên đường, một tay tiếp lấy bội đao Tào A Ninh ném ra, tay còn lại ôm Tào A Ninh không có chút chiến lực nào, phi tới tường thành.
Keng keng ~
Mặt đường còn đang tiếp tục vang động, hán tử cầm phác đao so với Từ Bạch Lâm yếu hơn rất nhiều.
Dạ Kinh Đường tay trái xoay chuyển trường đao để đao nằm ngang, tay phải cầm thiết giản, thay nhau chém, chỉ mấy lần liền nện đứt phác đao.
Trên cơ thể hán tử cầm phác đao xuất hiện mấy vết thương bị đao chém, hai mắt như chuông đồng, lựa chọn vứt bỏ cán đao, ôm lấy cánh tay phải Dạ Kinh Đường, như là man ngưu đẩy mạnh về trước:
"Aaaaaa"
Dạ Kinh Đường nâng tay trái lên, chỉ cần dùng chút lực liền có thể chặt đứt cột sống của hán tử trước mặt, nhưng vì cần lấy khẩu cung, cuối cùng vẫn chỉ dùng khuỷu tay đánh mạnh về sau cổ.
Bộp ~
Một tiếng trầm thấp vang lên. Sau đó là cơ thể của hán tử cầm phác đao ngã quỵ xuống, nằm rạp trên mặt đường, động tĩnh cũng dừng lại im bặt.
"Hô. . . Hô. . ."
Dạ Kinh Đường cầm hai thanh binh khí, định đuổi theo đám người Từ Bạch Lâm, nhưng Lạc Ngưng liền nhắc nhở:
"Coi chừng Từ Bạch Lâm quay lại giết người diệt khẩu."
Dạ Kinh Đường thấy vậy ngừng lại, canh giữ tù binh trước mặt, thở hổn hển, các một lúc lại nghe thấy tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ.
Lạc Ngưng lòng còn sợ hãi, cái trán tràn đầy mồ hôi rịn, tựa ở phía sau Dạ Kinh Đường, cẩn thận nhìn chăm chú mái hiên bốn phía.
Dạ Kinh Đường chờ đợi một lát không thấy Từ Bạch Lâm quay lại diệt khẩu, mới vứt bỏ thiết giản, trở tay thu đao trở vào vỏ:
"Cái Từ Bạch Lâm này, xác thực cung có chút lực lượng, chỉ còn một cái chân mà đã mạnh như vậy, nếu như có ba cái chân còn không phải là bay lên trời được rồi sao."
?
Lạc Ngưng chớp chớp mắt, cảm thấy dược lực trong người Dạ Kinh Đường vẫn còn chưa hết, quay đầu nhìn về phía hai tay đã bị bầm đến tím xanh:
"Ngươi đứng đắn một chút! Đánh một chiêu thấy không ổn, liền phải mau chóng thối lui, ngươi thì ngược lại còn đuổi theo chém người ta. . ."
"Ta đây không phải vừa đánh vừa chạy sao, còn bắt được một tên đồng bọn, một cái công lớn, có lẽ sẽ được Ngây Ngốc sùng bái nửa ngày."
"Ngươi. . ."
Lạc Ngưng không biết ngây ngốc là ai, nhưng thấy Dạ Kinh Đường hồ ngôn loạn ngữ, nổi nóng nói:
"Ngươi từ đầu tới cuối đều đánh đến kinh thiên động địa, kết quả toàn chém vào binh khí, một kiếm duy nhất chém trúng người kia vẫn là do ta chém. . ."
"Vâng vâng vâng, Lạc nữ hiệp lợi hại nhất. . . Hô. . ."
Dạ Kinh Đường toàn lực bộc phát, tiêu hao quá nhiều, nói được vài cầu liền chuyển sang ngồi ở trên bậc thang, lau mồ hôi trên mặt.
Lạc Ngưng nửa ngồi tại trước mặt, đưa tay kiểm tra cánh tay hắn, bởi vì vừa rồi nàng cũng vận động quá sữ dội nên gương mặt cũng hiện ra chút ửng hồng, trán đổ mồ hôi, hơi thở như lan, dưa hấu trước vạt áo chập trùng không chừng. . .
Dạ Kinh Đường chớp chớp mắt, kìm lòng không được nhìn về phía môi đỏ của Lạc Ngưng.
Ba ~
? !
Môi đỏ Lạc Ngưng mím chặt, lập tức sững sờ ngay tại chỗ, nhưng lần này không có rút kiếm chém Dạ Kinh Đường mà chỉ ngửa ra sau một chút, âm thanh lạnh lùng nói:
"Tiểu tặc nhà ngươi, không tim không phổi đúng không? Ta đang kiểm tra thương thế cho ngươi!"
Dạ Kinh Đường có chút nâng tay:
"Thuốc này thật mạnh, đánh xong một trận vẫn không thể đè xuống được, thậm chí càng ngày càng lợi hại, ta ...ta cảm giác có thể làm đến khi giường gãy tan ra thành từng mảnh. . ."
Lạc Ngưng bị cái ô ngôn uế ngữ này làm cho nổi nóng:
"Ngươi vừa rồi còn tự mình nói với ta, đầu óc không có vấn đề. . ."
"Ta lấy công việc làm trọng, nếu ta nói đầu óc có vấn đề, ngươi có thế để cho ta đi chém người sao?"
Lạc Ngưng nhướng mày, ánh mắt nghiêm túc lên, vừa tức vừa gấp:
"Cao thủ chém giết, một ý nghĩ sai lầm cũng có thể đón nhận cái chết. Ngươi biết rõ cơ thể mình không tốt, còn chạy đi chém chém giết giết? Ngươi xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"