Chương 274. Ngươi Vào Cung Sẽ Nguy Hiểm!
Dạ Kinh Đường ngăn bản thân không để lộ ra biểu cảm kì lạ, hiếu kì hỏi thăm:
"Ngọc Hổ cô nương cũng thích nữ nhân?"
Đại Ngụy Nữ Đế tùy ý nói:
"Ta là cung nhân, loại chuyện này ta có thể làm chủ sao?"
Nghía là không thích sao? Dạ Kinh Đường ngầm thở dài, trong lòng ngũ vị tạp trần, cảm thấy cô nương này cũng rất đáng thương, đang muốn nói cái gì, lại nhìn về phía búi tóc Ngọc Hổ cô nương.
Đại Ngụy Nữ Đế chỉ mặc một bộ váy đỏ, không có mang đồ trang sức, tóc dài đen như mực vấn sau đầu, lấy dây màu đỏ buộc lên, nhìn không nhuốm bụi trần.
Nhưng cũng vì như thế, chỉ cần có màu khác thì rất dễ phát hiện, Dạ Kinh Đường mượn ánh nắng, nhìn thấy rõ ràng ở giữa tóc đen, ẩn giấu một sợi tóc trắng. Không dễ thấy được, nhưng sau khi phát giác liền cực kì chướng mắt.
"Ngọc Hổ cô nương làm sao lại có tóc bạc?"
Đại Ngụy Nữ Đế sờ tóc một cái, tùy ý đáp lại:
"Buồn. Dạ công tử sớm trở về đi, đợi chút nữa có cung nhân bắt gặp được, Thánh thượng ghen, ngươi hẳn phải rơi đầu."
? !
Dạ Kinh Đường mới phát hiện, mình đang cùng thị thiếp của Nữ Đế tán gẫu, lập tức đưa tay thi lễ, chuẩn bị cáo từ.
Đại Ngụy Nữ Đế giúp Dạ Kinh Đường cầm thư tịch và tranh vẽ trước đó đặt ở cạnh xe ngựa, đang muốn đưa tới, chợt phát hiện, bản thư tịch này, hình như Ly Nhân đã cầm qua.
Nàng tùy ý lật ra. . .
Một mặt ngơ ngẩn?
Bước chân Đại Ngụy Nữ Đế dừng lại, còn chưa nhìn kĩ đã thấy có một cái cánh tay che đi quyển sách.
Giương mắt lên nhìn Dạ công tử lạnh lùng bất phàm, duy trì thần sắc tao nhã, đem thư tịch và bức tranh nhận lấy:
"Ta cáo từ trước, hữu duyên gặp lại."
Nói xong liền mang theo chim chim, không nhanh không chậm rời đi.
?
Đáy mắt Đại Ngụy Nữ Đế có chút cổ quái, cho đến khi Dạ Kinh Đường rời đi, mới thầm thở dài nói: Coi như còn có lương tâm, không đem sự việc đẩy lên trên đầu Ly Nhân. . .
Cộp cộp...
Giữa trưa, tiếng vó ngựa lại lần nữa vang lên bên ngoài đường phố xưởng nhuộm.
Dạ Kinh Đường mang theo ngựa lớn chạy chầm chậm trên đường, trong tay ôm thư tịch cùng họa trục bọc trong tấm luạ, ven đường âm thầm suy nghĩ về đao pháp; chim chim thì Ục ục chít chít, đoán chừng đang trò chuyện vừa rồi gặp được đại tỷ xinh đẹp.
Nắng bữa trưa quá gắt, người làm ở dọc đường đã về nhà gần hết, trong ngõ hẻm song quế càng là ít người đi lại.
Dạ Kinh Đường vừa dắt ngựa đi vào ngõ nhỏ, liền thu hồi suy nghĩ, thăm dò quan sát đã thấy trong viện sạch sẽ, ga giường vỏ chăn buổi sáng giặt đã được thu vào.
Cửa sổ phòng nhỏ phía tây đã mở ra, bên trong có thêm một cái bàn sách nhỏ, nhưng không có giường.
Phòng bếp được sắp xếp chỉnh tề, bên trong không có người.
Cửa sổ phòng chính đóng chặt, bên trong không có một động tĩnh truyền ra.
Dạ Kinh Đường để ngựa ở ngoài cửa viện, đi về phía phòng chính:
"Lạc nữ hiệp?"
Run lẩy bẩy ~~ Trong phòng truyền đến thanh âm mặc quần áo, tiếp theo là thanh âm ngự tỷ lãnh nhược băng sương:
"Ngươi đi mua mấy cân muối về đi."
Dạ Kinh Đường nghe ra Lạc nữ hiệp đang mặc váy, liền ôm bức tranh đi vào phòng chính:
"Ta đi vào bỏ chút đồ..."
"Tiểu tặc!"
Dạ Kinh Đường ngừng chân ở dưới mái hiên:
"Được rồi được rồi, ta chờ ngươi mặc xong rồi đi vào sau. Còn đau không?"
Trong phòng không có trả lời.
Dạ Kinh Đường bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêm mặt nói:
"Hôm nay vào cung, ta học được Đồ Long Lệnh và Ngọc Cốt Đồ. Nhưng Minh Long Đồ không được mang ra ngoài, không có cách nào dạy..."
"Ta không thèm."
"Ta còn đi minh long đàm, ở đó luyện Minh Long Đồ rất nhanh..."
"Chỗ đó không phải là tẩm cung Nữ Đế sao?"
"Nữ vương gia mang ta đi, ngươi nói muốn tiến Thừa An điện, ta đoán chừng là không có biện pháp."
"Vì sao?"
Dạ Kinh Đường dựa vào cửa phòng, thần thần bí bí nói:
"Ta nghe một cái cung nữ đáng thương nói, Nữ Đế đương triều, thích nữ nhân. Ta ngược lại an toàn, nhưng ngươi đi vào quá nguy hiểm."
"..."
Trong phòng không có tiếng nói chuyện, đoán chừng là bị tin tức này làm sợ ngây người, sau một lúc lâu, mới nói:
"Không được cũng không sao. Về việc tên hung thủ hôm qua, ta đã bảo Vân Ly đi liên lạc với hương chủ ngoài thành, đoán chừng qua mấy ngày nữa có thể nhận được tin tức."
"Vậy là tốt rồi, ta đang lo phải giúp nữ vương gia phá án như thế nào."
"Hừ..."
Hai người cách cánh cửa nói chuyện một lát sau cửa phòng mở ra.
Thân hình Lạc Ngưng hiện ra, hất mái tóc dài ướt sũng lên, nhìn bộ dáng hẳn là vừa tắm rửa qua, trên người mặc váy mùa hè màu xanh nhạt, chân đi giày thêu màu trắng, gương mặt trang điểm nhẹ, đôi môi mọng nước, khí chất lãnh diễm không dính khói lửa trần gian, càng làm cho ngày mùa hè chói chang nhiều hơn mấy phần cảm giác mát lạnh, nhẹ nhàng thư thái.
Chỗ không hài hòa duy nhất, chính là thanh kiếm Lạc Ngưng mang theo, ánh mắt còn rất tức giận.