Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 283 - Chương 283 - Sai Lầm

Chương 283 - Sai Lầm
Chương 283 - Sai Lầm

Chương 283. Sai Lầm

Vân An thành.

Ngoài cửa viện mưa nhỏ lác đác, hạt mưa thuận theo nan dù trượt xuống, tạo thành những giọt nước không ngớt ở trước mặt.

Chim chim ngồi xổm ở bả vai, duỗi cánh ra nghịch nước mưa, kết quả làm ướt lông cánh rất không vui, chùi chùi mình vào trên áo choàng Dạ Kinh Đường Đường.

?

Dạ Kinh Đường vuốt ve đầu chim chim, mắt nhìn tiểu viện phía sau. Bởi vì trời mưa, trong viện có một chút nước đọng.

Cửa Phòng chính mở ra, tiểu Vân ly ngồi trên bàn, trước mặt bày biện sách vở cùng bút mực giấy nghiên.

Lạc nữ hiệp thân mặc váy mùa hè màu xanh, như người mẹ nghiêm khắc ngồi trước bàn sách, giảng giải ý văn chương trên sách:

"Bắt đầu từ chỗ này, chép đến một trang này, chép xong mới được ra ngoài chơi. Lúc ta trở về nếu còn nhìn thấy ngươi không có viết..."

"Aizz, biết rồi..."

Dạ Kinh Đường nhìn thấy cảnh này, cũng không có cười trên nỗi đau của người khác, chỉ có thể lực bất tòng tâm chờ đợi ở ngoài cửa. Một lát sau, Lạc Ngưng an bài xong việc nhà, cầm dù giấy đi ra cửa, cũng không quay sang nhìn Dạ Kinh Đường một cái mà trực tiếp đi hướng ra ngõ.

Dạ Kinh Đường đối với việc này không bất ngờ chút nào, dù sao quả thật là do hắn sai.

Tối hôm qua Lạc nữ hiệp chủ động chui vào chăn, hắn nổi lên bệnh cũ. Lúc Lạc nữ hiệp đứng dậy vén màn đi thắp đèn, không biết lúc đấy hắn nghĩ như thế nào, trong lòng loạn lên, vỗ mạnh một cái lên hai quả dưa hấu như trăng rằm.

Ba ~ Sau đó màn đêm liền lâm vào tĩnh mịch.

Hắn nói là đánh muỗi, Lạc nữ hiệp khẳng định không tin, cảm thấy mình đang bị khi nhục, dừng lại mọi hành động, không còn tiếp tục chữa bệnh cho hắn nữa, sau đó liền không để ý tới hắn.

Mắt thấy hiện tại chính là cơ hội, Dạ Kinh Đường miễn cưỡng cười nói đi đến trước mặt, an ủi:

"Tối hôm qua ta thật sự không phải đánh ngươi, chỉ là sờ tương đối mạnh tay thôi..."

Lạc Ngưng sắc mặt lạnh như băng, đáy mắt hiện lên ba phần sát khí:

"Ngươi còn nói không có đánh ta? Tiểu tặc nhà ngươi chính là không có lương tâm, ta thật sự là bị điên rồi mới đến giúp ngươi, về sau chính ngươi tự nghĩ biện pháp điều trị đi, chuyện này ta mặc kệ."

Dạ Kinh Đường làm sao lại có thể đánh vợ của mình cơ chứ, hôm qua chỉ là kìm lòng không được mà vỗ một cái, nhưng hiện tại cũng không biết giải thích thế nào, nói khẽ:

"Được rồi, không nói cái này. Lần sau ta..."

"Không có lần sau!"

Lạc Ngưng ánh mắt kiên quyết:

"Bây giờ ta dẫn ngươi đi y quán Vương gia, bốc mấy thang thuốc cho ngươi, ngươi về sau uống thuốc để điều trị thân thể..."

Dạ Kinh Đường sững sờ:

"Uống thuốc cũng có thể điều trị sao?"

"..."

Lạc Ngưng đang muốn gật đầu, đột nhiên cảm giác được không đúng, đúng thế, hỏa khí nặng thôi mà, uống chút thuốc thanh nhiệt trừ hoả, không phải là có hiệu quả giống nhau sao, ta lần trước cũng đã nghĩ đến, làm sao lại...

Dạ Kinh Đường dựa vào sự thay đổi biểu cảm của Lạc nữ hiệp ý thức được vấn đề, sợ Lạc nữ hiệp thật sự sẽ hạ quyết tâm, lắc đầu nói:

"Là thuốc thì có ba phần độc, thánh nhân đã nói qua ‘Lấp lại không bằng khai thông’, dùng thuốc không phải kế lâu dài."

"..."

Lạc Ngưng chớp chớp mắt, cảm thấy lời này rất giống với lời của thầy thuốc, liền hừ nhẹ nói:

"Ta đi bốc cho ngươi mấy thang thuốc, nếu ngươi không biết lễ tiết, không hiểu được tôn trọng nữ tử thì ngươi tự đi mà nấu thuốc uống."

"Nếu là ta tuân thủ quy củ, Lạc nữ hiệp sẽ ban thưởng cho ta sao?"

?

Lạc Ngưng cảm thấy lời này rất kì lạ, nhưng ý tứ quả thật là như thế, nàng không có nói tiếp vấn đề này, ngược lại nói:

"Ngươi chuẩn bị mua nhà ở đâu?"

Dạ Kinh Đường hôm nay đi ra ngoài, chính là chuẩn bị tìm kiếm một trạch viện lớn một chút ở kinh thành.

Hắn rất thích căn nhà nhỏ ở ngõ hẻm Song quế này, nhưng chỉ có ba gian phòng mà không gian lại quá nhỏ, ngay cả phòng khách cũng không có, hai cái cô nương gia không có chút riêng tư nào, tắm rửa cũng không tiện.

"Lạc nữ hiệp là người Giang Châu, tìm một trạch viện có phong cách sông nước giống như Giang Châu đi, có thể là khu Văn Đức Kiều hoặc Thiên Thủy kiều, những nơi này đều ở gần sông..."

"Chính ngươi mua nhà, quan tâm tới ta làm gì? Ta sớm muộn cũng sẽ về Nam Tiêu Sơn."

Dạ Kinh Đường có chút nhún vai:

"Ta cũng không thể tìm phòng phong cách biên quan Lương Châu, phòng ở biên quan, còn không chỉnh tề rộng lớn bằng ngõ song quế. Lạc nữ hiệp đối với Giang Châu quen thuộc, giúp ta đánh giá một chút là được."

Lạc Ngưng ngẫm nghĩ lại xong cũng không nhiều lời cùng Dạ Kinh Đường rời khỏi đường phố xưởng nhuộm, đi tới ven bờ sông.

Con sông trong kinh thành, Tên là Nam Huân Giang, sông rộng chừng sáu trượng, dọc theo sông có vài cây cầu đá nối hai bên bờ, bên bờ phong cảnh tú lệ, có rất nhiều trạch viện tư nhân của nhà giàu trong kinh thành. Bùi gia chính là một trong số những hào môn đó nhưng vì điệu thấp, Bùi gia cũng không có mua nhà cạnh bờ sông.

Bình Luận (0)
Comment