Chương 293. Giả Vờ Quân Tử Sao?
Dạ Kinh Đường ngồi thẳng mấy phần, đứng dậy đi ra cửa sổ, hơi đẩy cửa ra cúi đầu dò xét, có thể thấy được một người đội mũ đen, dẫn theo một cây binh khí tiến vào cửa quán trọ. . .
? !
Dạ Kinh Đường há to miệng, có chút mơ hồ vòng.
Cùng lúc đó, Lạc nữ hiệp tắm rửa sau tấm bình phong cũng nghe được tiếng kêu của chim chim, dừng lại động tác, thấp giọng hỏi thăm:
"Có bất thường sao?"
Dạ Kinh Đường không ngờ tới Tam Nương sẽ âm thầm đi theo, nhưng mà nghĩ đến mức độ quan tâm của Tam Nương đối với hắn, lại bình thường trở lại.
Trước câu hỏi của Lạc nữ hiệp, Dạ Kinh Đường không biết nên trả lời như thế nào, hơi chút chần chừ, chỉ nói là:
"Không có gì, có cái người giang hồ vào quán trọ thôi, ngươi tiếp tục tắm đi."
Lạc Ngưng nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục tắm rửa.
Rầm rầm ~
Chờ tắm rửa sạch sẽ, về sau Lạc Ngưng từ thùng tắm đứng dậy, đổi sang tiểu y sạch sẽ, vốn muốn mặc lại váy, nhưng tiếp theo cũng sẽ đi ngủ, như vậy thì hiển nhiên là vẽ vời thêm chuyện, nghĩ nghĩ, liền ôm ngực âm thanh lạnh lùng nói:
"Tiểu tặc, ngươi đừng quay đầu."
Đầu óc Dạ Kinh Đường có chút loạn, đứng ở cửa sổ nhìn đường:
"Được."
Bịch bịch. . .
Lạc Ngưng ôm quả dưa hấu trong cái yếm, bước nhanh đi đến trước giường, nằm ở bên trong, đem chăn mỏng đắp lên trên người, mới thở phào nhẹ nhõm:
"Đi ra bên ngoài không tiện, ngươi và ta thay nhau gác đêm. Ngươi gác trước, sau nửa đêm gọi ta."
Dạ Kinh Đường rất là nghiêm chỉnh gật đầu:
"Được."
Lạc Ngưng có chút ngoài ý muốn, mím môi một cái, ngữ khí nhu hòa mấy phần:
"Ngươi giúp ta đem nước đổ đi, cũng tắm một chút đi."
"Không cần."
Dạ Kinh Đường trực tiếp đi đến sau tấm bình phong, bắt đầu cởi quần áo.
?
Lạc Ngưng sững sờ, muốn nói tiểu tặc không biết xấu hổ, nhưng nước nàng tắm rất sạch sẽ, chấp nhận một chút cũng không phải không được, cũng không nói cái gì.
Ào ào ~~
Âm thanh bọt nước bắt đầu vang trong phòng.
Lạc Ngưng khẽ cắn môi dưới, đáy mắt cảm xúc phức tạp, trong lòng đoán được đại khái, đợi chút nữa tiểu tặc đi ra, khẳng định là trần truồng đi tới giường chiếu.
Nàng nổi giận khó tả nói:
"Tiểu tặc! Ngươi muốn làm ta tức chết phải không?"
Tiểu tặc sau đó một chút cũng không quan tâm, lại gần vừa dỗ vừa lừa:
"Lạc nữ hiệp không phải nói phải điều trị thân thể cho ta sao?" Hoặc là "Chỉ ôm một chút, hôm nay còn chưa ôm, Lạc nữ hiệp không muốn giữ lời hay sao?"
Sau đó hắn sẽ ôm chặt lấy nàng thi thoảng còn sờ ngực nàng.
Nàng dù trong lòng tràn đầy xấu hổ và giận dữ, nhưng đi ra ngoài lúc nào cũng có thể gặp phải chuyện ngoài ý muốn, vẫn nên chú trọng đại cục, điều trị thân thể cho tiểu tặc. . .
Vừa nghĩ tới đó, đôi mắt đẹp trong suốt cuả Lạc Ngưng đúng là hiện ra sương mù mông lung, cảm thấy mười phần ủy khuất, nghiêng đầu nhìn sang tường, giống như hiệp nữ bi tình chờ đợi chịu nhục lại không thể làm gì.
Soạt ~
Tiếng nước dừng lại, rất nhanh lại vang lên bước chân.
Thân thể Lạc Ngưng xiết chặt, nhắm mắt, không có nhìn ra phía ngoài, chỉ là cầm bội kiếm bên người, chỉ cần tiểu tặc dám nhào lên, liền hung hăng chống đỡ, trước tiên đem thái độ bày ra rồi tính tiếp.
Nhưng. . .
Bịch bịch bịch. . .
Tiếng bước chân đi tới cửa sổ.
Lạc Ngưng hơi nghi hoặc một chút, có chút mở ra mắt dò xét, Dạ Kinh Đường vậy mà mặc quần áo sạch sẽ, tóc cẩn thận tỉ mỉ, đứng chắp tay ở phía trước cửa sổ, khí thế lạnh lùng phối hợp thân hình vĩ ngạn, liền tựa như một cây thương tùng vô tình vô dục ngạo nghễ cùng thiên địa không ngã!
? ? ?
Lạc Ngưng nằm trên gối sửng sốt một chút, mới dò hỏi:
"Tiểu tặc, ngươi không tắm rửa sao?"
Dạ Kinh Đường quay đầu, nhìn về Lạc nữ hiệp:
"Tắm rồi nha."
"Tắm rồi tại sao mặc. . . Mặc chỉnh tề như vậy? Giống như muốn đi ra ngoài. . ."
"Đi ra bên ngoài, lúc nào cũng có thể xảy ra sự cố, ăn mặc chỉnh tề, cũng tránh cho gặp phải sự tình chật vật."
Dạ Kinh Đường đứng chắp tay, tiếp tục nhìn xuống đường.
Lạc Ngưng mắt đầy mờ mịt, thầm nghĩ: Tiểu tặc làm sao bỗng nhiên đứng đắn như vậy, đổi tính rồi rồi ư?
Mặc dù biết tiểu tặc khẳng định là giả vờ, nhưng lần này quả thật khiến nàng rất thoải mái, nghĩ nghĩ, nghiêng đầu ra hiệu về gối ở bên cạnh:
"Đứng ở đó làm gì, đóng cửa lại rồi thì ngươi có thể nhìn cái gì? Tới nằm xuống đi, chúng ta luân phiên gác đêm."
". . ."
Dạ Kinh Đường khẽ vuốt cằm, đi đến giường nằm xuống, đưa tay nhấc lên chăn mỏng.
Hắn vốn cho rằng Lạc nữ hiệp rất đề phòng, đi ngủ sẽ mặc đồ ngủ, nhưng vừa mới vén lên. . .
Nửa người trên là cái yếm màu xanh nhạt, không có cách nào hoàn toàn che khuất dưa hấu, còn có thể nhìn thấy đường vòng cung ở hai bên mép. . .
Phía dưới là quần màu trắng mỏng, bởi vì nằm thẳng nên bó vào người, lờ mờ có thể nhìn thấy. . .
? !
Chăn mền trên người Lạc Ngưng bị xốc lên, sắc mặt biến hóa, liền vội vàng kéo chăn mỏng, vốn định lạnh giọng giáo huấn một câu.
Kết quả tiểu tặc trước mặt, phản ứng so với nàng còn lớn hơn, lập tức xoay người sang chỗ khác, một bộ dáng ‘Tiểu sinh đường đột, cô nương chớ trách’, có chút đưa tay:
"Thật ngại quá, ừm. . . Lạc nữ hiệp đi ngủ làm sao không mặc váy vậy?"
Lạc Ngưng biểu lộ hơi ngẩn ra, bị bộ dáng này của Dạ Kinh Đường làm cho mình giống như tỷ tỷ đang câu dẫn thiếu hiệp, âm thanh nàng lạnh lùng nói:
"Ta đi ngủ thì mặc y phục làm gì? Cho phép ngươi nằm xuống chứ đâu có cho phép ngươi vén chăn mền."
Dạ Kinh Đường nhẹ gật đầu, đoan chính nằm xuống ở bên người, bội đao tựa ở đầu giường, nhắm mắt lại.