Chương 350. Rút Lui
Ầm ầm ——
Bên trong địa đạo, tiếng vang đất rung núi chuyển truyền ra cực xa.
Dạ Kinh Đường tay trái kẹp lấy ngây ngốc, tay phải kẹp lấy Thái hậu nương nương, toàn lực phi nước đại về phía trước, sau khi đi được hơn mười trượng thì sụp đổ ở phía sau mới dừng lại, tiếng vang ầm ầm trong địa đạo cũng cấp tốc lắng lại.
Từ vách tường nổ tung tới địa sụp đổ, nói ra thì lâu như thời gian xảy ra lại rất nhanh, trong lúc nhất thời, hai nữ tử đều không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ là lòng tràn đầy kinh sợ mà kéo căng thân thể.
Mà lúc này phía trước cũng xuất hiện ánh sáng từ cây châm lửa, một cung nữ trung niên tay cầm quan đao đi tới.
Ám vệ Dương Lan theo vào trong, chỉ là đề phòng Dạ Kinh Đường mưu đồ làm loạn, quả thực không ngờ tới bên trong cái địa đạo phong bế hai trăm năm này, có thể bỗng nhiên bộc phát ra thanh thế chém giết doạ người như thế, kinh ngạc hỏi thăm:
"Chuyện gì xảy ra?"
Bước chân Dạ Kinh Đường chưa ngừng, đem Thái hậu nương nương trực tiếp đưa tới trong ngực Dương Lan:
" Phía đối diện địa đạo có người phục kích, đem địa đạo đánh sập. Mau đi ra."
Thái hậu nương nương một mực chăm chú nhắm mắt, nghe thấy thanh âm phát hiện mình không chết, vội vàng ôm lấy cổ Dương Lan.
Đông Phương Ly Nhân nghe thấy tiếng nói chuyện, đè xuống kinh hãi trên mặt, quay đầu nhìn về phía sau:
"Bên kia là ai?"
"Không rõ ràng, nhưng võ nghệ cực cao, kỹ pháp đại xảo bất công có thể xưng là không có kẽ hở, nhưng hậu kình không đủ, trước kia không có gặp qua."
Dạ Kinh Đường trong khi nói chuyện cũng ôm ngang lên Đông Phương Ly Nhân, cúi đầu dò xét:
"Thương thế của ngươi như thế nào?"
Đông Phương Ly Nhân lúc đầu không có chú ý nhiều, nghe được cái này, mới phát hiện trên đùi có chút đau nhức, nàng ôm lấy cổ Dạ Kinh Đường, bình tĩnh nói:
"Bị đá vụn bắn quá, không có trở ngại."
Bốn người bước nhanh chạy vội, hơi chạy một lát, liền đi tới nửa đường của thạch thất.
Dương Lan ôm Thái hậu nương nương tiến vào gian phòng trung chuyển rộng lớn, phát hiện ra cửa đá niêm phong đã nện xuống dưới, bước chân bỗng nhiên dừng lại, sau đó lại nhẹ nhàng thở ra.
Đông Phương Ly Nhân nhìn thấy cửa ra bị ngăn chặn, cũng kinh ngạc, nhưng mà nhìn kỹ lại, phát hiện Dạ Kinh Đường sớm đã đặt một cái ghế đá ở dưới, ánh mắt nhìn Dạ Kinh Đường cũng thay đổi.
Dạ Kinh Đường đem Đông Phương Ly Nhân buông xuống, mang tới cây châm lửa, ngồi xuống dò xét, có thể xác định là vừa rồi chấn động quá lớn, dẫn đến cửa đá niêm phong rơi xuống.
Cửa đá niêm phong rộng ba thước, bị ghế đá chống đỡ, trực tiếp đem ghế đá đập vỡ ra, nhưng còn có lưu khe hở khoảng hai thước, miễn cưỡng có thể đi qua.
Dạ Kinh Đường nghĩ nghĩ, liền chuẩn bị chui vào xem xét.
Nhưng Đông Phương Ly Nhân nhìn thấy Dạ Kinh Đường chuẩn bị chui xuống dưới tảng đá vạn cân, vội vàng đem hắn giữ chặt:
"Ngươi trở về. Tảng đá kia chỉ sợ cũng hơn vạn cân, không may nó nện xuống dưới, ngươi sẽ bị ép vào ngang lưng, đừng mạo hiểm."
Dạ Kinh Đường nhìn vết rách dưới mặt đất, mặc dù cảm thấy nguy hiểm không lớn, nhưng xác thực có nguy hiểm, động tác Tĩnh Vương cùng Thái hậu nương nương chậm, không dám để cho hai nàng chui, liền mở miệng nói:
"Ta đi qua trước nhìn xem tình huống, sau đó sẽ để cho người đem cửa đá niêm phong mở ra."
"Chờ một chút."
Dương Lan là tiểu thống lĩnh ám vệ, võ nghệ rất cao, nhưng tự nhận không có nắm chắc mình có thể ra chiêu hai lần mà đập nát địa đạo vài chục trượng.
Lúc đầu nàng theo ở phía sau, là phòng ngừa Dạ Kinh Đường nổi lên sắc dục mà ăn sạch cả nhỏ lẫn lớn, nhưng từ chém giết ngắn ngủi vừa rồi xem xét, nếu Dạ Kinh Đường thật muốn ăn sạch, đoán chừng ngay cả nàng cũng bị kéo vào làm chung một chỗ luôn.
Dương Lan tự biết võ nghệ không bằng Dạ Kinh Đường, nếu là từ một đầu khác của địa đạo giết tới, nàng rất khó ngăn trở, liền buông xuống Thái hậu nương nương, xoay người lướt quá cửa đá:
"Ngươi ở đây bảo hộ hai vị điện hạ, ta đi gọi người tới."
Dạ Kinh Đường thấy vậy cũng không đi theo nữa, giương mắt dò xét, xác định cái thạch thất này có cấu tạo cực kì kiên cố, rồi tiếp tục quay đầu dò xét tình huống hai người.
Váy áo nửa người trên của Đông Phương Ly Nhân hoàn hảo, nhưng phần dưới thì có rất nhiều lỗ thủng; Thái hậu nương nương cũng là như thế, chỉ là hai người được che chở, tình huống cũng tốt hơn rất nhiều.
Dạ Kinh Đường nhìn kỹ một chút, nngồi xuống dưới, vung váy ngây ngốc lên.
Đông Phương Ly Nhân sững sờ, vội vàng lui về phía sau nửa bước, đè ép váy:
"Ngươi làm cái gì?"
Thái hậu nương nương nói khẽ:
"Người chữa thương cho ngươi, còn có thể làm cái gì."
Nói xong lôi kéo Đông Phương Ly Nhân ngồi xuống bên trên một chiếc ghế đá ở trong thạch thất.
Đông Phương Ly Nhân mím môi một cái:
"Đợi chút nữa y nữ tới, để y nữ làm là được rồi, ngươi cũng không phải lang trung. . ."
Dạ Kinh Đường đưa nàng tới ghế đá ngồi, sau đó nắm chặt giày màu trắng của Đông Phương Ly Nhân, vung váy lên xem xét.
Đông Phương Ly Nhân ăn mặc từ trước đến nay rất nghiêm nghị, trên chân là giày màu trắng, bên trong phủ lấy quần mỏng.