Chương 382. Nữ Đế là Cao Thủ
Đại Ngụy Nữ Đế che ô giấy dầu màu đỏ, chậm rãi đi xuống ngự đạo, đứng trên quảng trường đá trắng, ánh mắt bình thản:
"Tông pháp, lễ pháp, quốc pháp, đều là đế vương định ra. Trẫm là hoàng đế, trước mắt không ai có thể rung chuyển, sau này nói nữ tử có thể nắm quyền, có thể thành hoàng trữ, trong thiên hạ này sẽ có pháp lệnh nữ nhân có thể cầm quyền. Thứ ngươi giữ không phải tông pháp, là quy củ của mình."
Tào công công cúi đầu đứng yên, đáp lại:
"Chư vương không yên tĩnh, điện hạ không dám tùy tiện kết hôn, nhất định phải thu hồi binh quyền của chư vương mới có thể cân nhắc truyền thừa đại thống. Nhưng điện hạ đi cấm kỵ chi đạo, có thể sống bao lâu chính điện hạ cũng không biết rõ, điện hạ chết, nhị công chúa khó khống chế đại cục, hoàng thống Đông Phương gia có thể sẽ rơi vào tay người ngoài. Lão nô được ân trạch của thái tổ, tiên đế kính trọng, nhất định phải thủ tổ tông chi pháp, bảo đảm gia nghiệp Đông Phương gia, khuyên điện hạ lãng tử hồi đầu."
Rầm rầm, mưa to như trút nước, trước Thái Hoa Điện rơi vào trầm mặc.
Đại Ngụy Nữ Đế hơi trầm mặc một lát, mở miệng hỏi thăm:
"Đụng vào cấm kỵ, thật sự không có thuốc nào cứu được hay sao?"
Tào công công bình tĩnh nói:
"Điện hạ lĩnh hội Minh Long Đồ phạm sai lầm, tìm được một tấm đồ đó, với khả năng tái tạo thể phách nghịch thiên của Minh Long Đồ, thân thể sẽ dần dần khôi phục."
"Nhưng điện hạ quá chỉ vì cái trước mắt, vì hàng phục lão nô, nội ngoại kiêm tu, đồng thời luyện sáu tấm đồ, trừ Ngọc Cốt Đồ, những cái khác chắc chắn đều có sự khác biệt. Điện hạ có thể sống tới ngày nay đã ngoài dự tính của lão nô."
Đại Ngụy Nữ Đế nghĩ nghĩ:
"Ngươi sống trong cung trải qua khai quốc chi chiến, có biết tung tích của năm tấm đồ khác?"
Tào công công nói:
"Kim Lân Đồ chảy vào Bắc Lương, sau đó mất trộm, bây giờ rất có thể đang nằm trong tay Tưởng Trát Hổ."
"Long Tượng Đồ mất trộm sau khi nghĩa quân vào thành, rất có thể giấu trong tay phiên vương."
"Trường Thanh Đồ bị hoàng hậu Yến Cung Đế đem đến Nam Tiêu Sơn, rất có thể đang nằm trong tay Bình Thiên Giáo Chủ."
"Dục Hỏa Đồ bị Cuồng Nha Tử lấy được, nhưng Cuồng Nha Tử chết bởi vết thương cũ năm xưa, rất có thể đã bị giang hồ tặc tử khác cướp đi, không biết tung tích."
"Minh Thần Đồ từ tiền triều thì chưa từng xuất hiện ở Đại Ngụy, rất có thể đang nằm trong tay Bắc Lương."
"Điện hạ muốn tìm đủ năm tấm đồ, chuyện đầu tiên cần phải làm là lần lượt đánh giang hồ, phiên vương, Bắc Lương một lần, thời gian hoàn toàn không đủ."
Đại Ngụy Nữ Đế nhíu nhíu mày, suy tư một chút rồi nói:
"Trẫm tìm mầm mống tốt, trung thành tuyệt đối, thiên phú sánh ngang Phụng Quan Thành. Để hắn đi tìm, hẳn là có khả năng."
Tào công công lắc đầu:
"Nhất đại đế vương, sao có thể gửi gắm sinh tử của mình vào tay của người khác được? Năm tấm Minh Long Đồ, điện hạ trông cậy vào một người tìm tới giao cho điện hạ, điện hạ có thể cho hắn cái gì? Trường sinh bất lão, hay là vũ hóa thành tiên?"
Đại Ngụy Nữ Đế biết đó là vấn đề rất thực tế.
Lịch đại đại nội môn thần trung tâm đến vô tư, tiền triều cũng không dám đưa Dục Hỏa Đồ trân tàng cho thái giám luyện, chính là vì 'Người mang lợi khí, sát tâm tự lên'.
Khi một người không có ai có thể hạn chế thực lực của hắn, còn có cơ hội lấy được quyền thế chí cao vô thượng, cho dù người đó có trung thành như thế nào đi nữa thì tâm tính cũng sẽ xảy ra thay đổi vi diệu.
Cho dù Dạ Kinh Đường trọng hiệp khí, không có hứng thú với công danh lợi lộc, dùng mỹ nhân kế thì nàng cũng không bỏ ra nổi mỹ nhân tuyệt thế có thể đáng năm tấm Minh Long Đồ.
Nàng gả Ly Nhân đi, Dạ Kinh Đường cũng chỉ là chân tâm thật ý với Ly Nhân, sẽ không trung thành với chị vợ như nàng.
Cũng không thể lấy mình ra làm phần thưởng, để Dạ Kinh Đường khăng khăng một mực làm việc cho nàng...
Tào công công yên tĩnh chờ đợi một lát sau đó lại dò hỏi:
"Điện hạ còn có nghi vấn gì cần lão nô giải hoặc hay không?"
Đại Ngụy Nữ Đế che ô giấy dầu, khẽ hít một cái:
"Ngươi một lòng trung nghĩa, trẫm không cho phép, trẫm muốn ngươi tâm phục khẩu phục với hoàng đế trẫm rồi mới chết."
"Vậy lão nô chỉ có thể đắc tội điện hạ rồi."
Tào công công chắp tay thi lễ, mà áo bào đỏ sau lưng đong đưa ở trong mưa gió, khí thế liên tục tăng lên, trong nháy mắt từ lão nô khúm núm biến thành một cây kình thiên cự mộc trong hoàng thành.
Hô hô ~
Đại Ngụy Nữ Đế không có bất kỳ thay đổi nào, mười năm trước đánh bại Tào công công, nàng còn cần sư tôn hiệp trợ, mà bây giờ đối mặt Tào công công đã dần dần già đi, nàng chỉ muốn cho lão bộc Đông Phương gia này tiếp tục dưỡng lão một cách thể diện mà thôi.
Hô ~
Một cơn gió nhẹ đảo qua quảng trường trước điện, gợi lên váy đỏ của Đại Ngụy Nữ Đế.
Tào công công tiến lên một bước, đang muốn khẳng khái chịu chết, nhưng mà không ngờ được là bên cạnh quảng trường đá trắng bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm nổ:
"Uống ——!"
Giọng nói trong sáng, khí như hồng chung, truyền xa khắp Thái Cực Điện.
Đại Ngụy Nữ Đế và Tào công công đều sững sờ, quây đầu nhìn lại, thấy trên Thiên Điện bên cạnh quảng trường đá trắng có một cái bóng đen từ phía trên điện phủ nguy nga phóng lên tận trời.
Khí kình bành trướng đánh vỡ màn mưa, giống như cường long xuất hải, tạo thành một vệt trắng dài ở giữa không trung.