Chương 403. Dạy Thương Cho Ngây Ngốc 2
Lúc đầu Đông Phương Ly Nhân cầm thương hết sức chăm chú dò xét, phát hiện khí thế thái sơn áp đỉnh tốc thẳng vào mặt, dường như muốn một thương phá hủy Minh Ngọc Lâu, nào dám đứng phía trước, bá một chút, nhảy về sau, trực tiếp rơi vào trên bậc thang biên giới đại sảnh.
Đạp ~
Động tác vận sức chờ phát động của Dạ Kinh Đường dừng lại, nhìn Ngây Ngốc nhảy ra ngoài thật xa:
"Điện hạ?"
Đông Phương Ly Nhân một tay để sau lưng, vẫn duy trì trạng thái cao thủ, không vui nói:
"Kêu ngươi biểu hiện, ngươi rống lớn tiếng như vậy làm gì? Được rồi, ngươi trực tiếp dạy bản vương chiêu thức, chính bản vương suy nghĩ."
Dạ Kinh Đường cũng không có chê cười Ngây Ngốc, bắt đầu cầm thương chậm rãi diễn luyện, dạy thương chiêu Bá Vương Thương.
Thật ra thì thiên phú tập võ của Đông Phương Ly Nhân không kém, chỉ là có khoảng cách với đỉnh lưu thiên kiêu trên giang hồ thôi, đứng ở bên cạnh quan sát, chỉ một lần thì đã nhớ kỹ chiêu thức.
Dạ Kinh Đường dạy xong, sau đó đứng ở bên cạnh quan sát giống như lão sư phụ.
Đông Phương Ly Nhân lúc đầu không có cảm thấy gì, nhưng luyện nửa khắc đồng hồ còn không có thăm dò được phương pháp vận khí, dư quang phát hiện công tử lạnh lùng bên người, một tay để sau lưng, ánh mắt phức tạp, còn hơi không cảm nhận được lắc đầu.
Nhìn thấy nàng quay qua nhìn, Dạ Kinh Đường vội vàng giả vờ mỉm cười tán dương.
(0_0)? !
Đông Phương Ly Nhân cảm thấy bị sỉ nhục, nếu không phải đánh không lại, nàng sẽ nhấc thương đập Dạ Kinh Đường mấy lần, sắc mặt nàng trầm xuống:
"Ngươi không có chuyện thì đi địa lao thẩm vấn phạm nhân, bản vương tự luyện."
Dạ Kinh Đường cũng không có kỳ thị Ngây Ngốc, chẳng qua là cảm thấy có chút cay con mắt.
Đã dạy thương pháp, phải dạy đúng chỗ, Dạ Kinh Đường châm chước một chút, đi tới sau lưng Đông Phương Ly Nhân mặc ngân sắc mãng váy, nắm chặt hai tay của nàng, chân ôm lấy chân trần của Đông Phương Ly Nhân, chậm rãi xê dịch ra:
"Bá Vương Thương đại khai đại hợp, tư thế phải bày lớn chút, ngực cao."
"?"
Đông Phương Ly Nhân gần như dựa vào trong ngực Dạ Kinh Đường, hơi thở nam tử từ bên tai thổi đến, gương mặt lập tức đỏ lên mấy phần, nhưng mà vẫn nghe sư phụ dạy bảo, ưỡn ngực lên, hoành thương đứng vững.
Dạ Kinh Đường tay phải thuận đầu vai một đường sờ qua, cảm nhận tình huống cơ bắp phát lực, từ dưới xương sườn sờ đến bên eo, cho đến dán sát vào phần bụng bằng phẳng:
"Thu eo, kéo căng."
Đông Phương Ly Nhân con ngươi chớp chớp, nắm chặt eo, bảo trì tư thế nữ vương gia uy nghi quý khí, nghiêm túc nói:
"Dạ Kinh Đường, ngươi... ngươi chú ý một chút."
Dạ Kinh Đường thần tình nghiêm túc, tay thuận theo cánh tay Ngây Ngốc bóp qua, uốn nắn chỗ phát lực không đúng:
"Tập võ không phải trò đùa, điện hạ mặc dù không dùng được nhưng cũng không thể qua loa chấp nhận. Năm đó ta tập võ, tư thế đứng không đúng, nghĩa phụ cầm gậy trực tiếp đánh, đứng đúng vẫn đánh, lúc nào có thể ổn đến một gậy xuống, đi đứng lắc đều không hoảng hốt mới tính hợp lệ."
"Thiên phú của ta tốt như vậy, từ ba tuổi đánh đến mười tám tuổi, luyện mười lăm năm bây giờ mới hậu tích bạc phát. Điện hạ luyện như thế là luyện không được công phu thật ..."
Giọng nói dịu dàng của nam nhân vang lên bên tai, hai cánh tay sờ mó ở trên người, Đông Phương Ly Nhân biết đây là đang uốn nắn tư thế, nhưng Dạ Kinh Đường uốn nắn giống như cũng không có gì mâu thuẫn, Đông Phương Ly Nhân thích ứng một lát, sau đó chậm rãi đè tạp niệm trong lòng xuống, ánh mắt sắc bén nhìn phía trước:
"Bản vương hiểu chuyện, nếu như dạy công phu, ngươi có thể thoải mái một chút, nên uốn nắn thì uốn nắn, không cần vì thân phận bản vương mà câu nệ."
Dạ Kinh Đường nhìn nửa bên mặt Đông Phương Ly Nhân:
"Điện hạ xác định?"
"Chỉ cần cử chỉ ngươi hợp lý, bản vương có bao giờ khó xử ngươi?"
Đông Phương Ly Nhân cố gắng bày tư thế:
"Muốn dạy thì dạy cho tốt."
Dạ Kinh Đường đúng là có chút chần chờ, nhắc nhở:
"Lực từ lên, tới chân trước, lại đến mông eo, sau đó ngực bụng, lại đến cánh tay, phải nối liền với nhau. Điện hạ phát lực không có một chỗ nào đúng, ta muốn sờ rõ tình huống, đoán chừng phải sờ đủ hết..."
"?"
Đông Phương Ly Nhân hiểu ý Dạ Kinh Đường, thêm chút châm chước, làm ra vẻ cầu học như khát, thản nhiên nói:
"Ngươi... chỉ cần ngươi không phải tâm thuật bất chính, nghiêm túc dạy bản vương thương pháp, bản vương đâu trách cứ ngươi, nên sờ thì sờ."
Dạ Kinh Đường thấy vậy, tay phải sờ dưới xương sườn, để tay ở bên phải bánh bao, cẩn thận cảm nhận tình huống phát lực của bắp thịt trước ngực.
"..."
Đông Phương Ly Nhân cảm thấy đại khái là được nâng, nói sờ thì kém một chút, không có sờ thực, nói không có sờ nhưng rõ ràng là đụng trúng, nhưng mà phát hiện Dạ Kinh Đường khắc chế, cố gắng không khiến cho nàng cảm thấy quẫn bách.
Nàng mím môi một cái, làm ra vẻ nghiêm túc:
"Tay ngươi không có đặt ở chỗ phát lực, có thể cảm nhận được cái gì?"