Chương 405. Gặp Lão Quyền Khôi
Dạ Kinh Đường khẽ gật đầu, nhìn về phía lão ẩu tóc trắng:
"Liễu Thiên Sanh dựa vào cái gì mà đưa ra điều kiện như thế?"
Lão ẩu tóc trắng giải thích:
"Chỉ có những thứ này mới có thể giúp cho hắn tiếp tục đặt chân trên đời này, nếu không cũng không khác gì chết."
Dạ Kinh Đường giật mình, suy nghĩ một chút nói:
"Nếu không ta đi nói chuyện?"
Thật ra thì Đông Phương Ly Nhân muốn cho Dạ Kinh Đường tiếp tục dạy thương pháp, nhưng công vụ quan trọng, vẫn gật đầu:
“Được!”
"Có khai hay không không quan trọng, nếu hắn có thể giao một thân võ nghệ ra, có thể để hắn sống quãng đời còn lại ở kinh thành, những chuyện khác không bàn nữa."
Dạ Kinh Đường gật đầu ra hiệu, buông Minh Long Thương xuống, quay người ra khỏi Minh Ngọc Lâu...
Tầng ba địa lao bị phá hư, nhưng chỉnh thể cực kỳ kiên cố, cũng không ảnh hưởng sử dụng. Trọng phạm hôm qua lôi ra trị thương cũng đều được nhốt về tầng hai địa lao.
Dạ Kinh Đường lưng đeo bội đao đi vào bên trong Hắc Nha, chuẩn bị thẩm vấn phạm nhân, đi qua một gian phòng trà, phát hiện bên trong thật náo nhiệt.
Một trận phong ba qua đi, cao thủ Hắc Nha hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tổn thương, hôm qua vừa xảy ra chuyện, nha môn lại không thể không ai tọa trấn, vì thế người có vết thương nhẹ vẫn đi làm như thường lệ, không ở trong nha môn nghỉ ngơi chờ lệnh.
Trong phòng trà, hoàn cảnh rất không tệ, mỗi người đều là nệm êm ghế nằm, bên cạnh còn có nước trà điểm tâm.
Bị Liễu Thiên Sanh đánh Thương Tiệm Ly hai lần, ngồi cùng một chỗ với Cừu Thiên Hợp, còn có mấy tên có tổn thương trong tổng bộ, kể lại chiến tích ngày hôm qua:
"Liễu Thiên Sanh đó đã già, mới bị ta một châm đánh ngã. Muốn nói lợi hại còn phải là Cừu đại hiệp, tên tuổi Tào công công trong giang hồ xếp số một, Cừu đại hiệp một mình một đao không có bị đánh chết, quả là vượt qua dự kiến của chúng ta!"
"Lão phu phá án cho nha môn, tiếc mệnh có đề phòng thôi, nếu như sinh tử tương bác, hôm qua Tào Thiên Tuế không đi ra khỏi đường phố vương phủ!"
Dạ Kinh Đường đi ngang qua cửa sổ, đang chuẩn bị thăm hỏi hai câu, chợt phát hiện phía dưới cửa sổ có một cái ghế nằm lớn. Chim Chim đeo khăn quàng cổ lớn, giương cánh nằm trên đó, dáng vẻ nửa chết nửa sống, chờ một nữ tổng bộ dưỡng thương cho ăn đồ ăn vặt.
Dạ Kinh Đường thấy thế trực tiếp im lặng, hắn cho Chim Chim chơi, không ngờ tới Chim Chim tự giác như thế, ngay cả phúc lợi tai nạn lao động của nha môn cũng không buông tha, đưa tay gõ gõ bệ cửa sổ.
"Chít chít?"
Chim Chim nâng đầu lên, sau đó nhảy dựng lên rơi vào trên lan can, rất lễ phép dùng cánh ra hiệu cho Dạ Kinh Đường ngồi xuống.
Người trong phòng trà ngừng nói, Cừu Thiên Hợp giương mắt nhìn lên, để chén trà xuống, đứng dậy đi ra cửa:
"Tiểu tử ngươi mặc đồ này quả là tuấn khí, mặc đi ra ngoài, nữ hiệp trên giang hồ phải đi vòng qua, không khiến cho người ta thích."
Cừu Thiên Hợp khôi phục thực lực, mặc dù dáng vẻ thay đổi không lớn nhưng tinh khí thần nhìn hoàn toàn là hai người khác nhau, bản thân khung xương vốn lớn, bên hông còn đeo Thiên Hợp Đao, đứng ở cổng, quả là khiến cho người ta có cảm giác như lão tăng quét rác Hắc Nha.
"Trường hợp chính thức mặc một chút thôi."
Dạ Kinh Đường đi đến trước mặt, dò hỏi:
"Cừu đại hiệp thương thế như thế nào?"
"Một chút nội thương thôi, Vương thần y châm mấy châm, gần như không có trở ngại."
"Vậy là tốt rồi. Cừu đại hiệp có biết về Liễu Thiên Sanh?"
Cừu Thiên Hợp cười:
"Liễu Thiên Sanh là Bát Đại Khôi ba mươi năm trước, khi đó lão phu vẫn là hiệp khách tuổi không khác gì ngươi, tuy chưa từng gặp mặt nhưng có nghe nói tới."
Dạ Kinh Đường thấy vậy giơ tay lên cười nói:
"Đi, ta dẫn Cừu đại hiệp đi xem giang hồ lão bối một chút."
"Cừu đại hiệp địa vị giang hồ cao, Liễu Thiên Sanh không nể mặt triều đình, nhưng hẳn sẽ nể mặt Cừu đại hiệp, Cừu đại hiệp xem có thể làm thuyết khách, hỗ trợ để hắn cung khai hay không."
Cừu Thiên Hợp cũng không nhiều lời, theo Dạ Kinh Đường tiến vào địa lao.
Tầng một địa lao không có gì khác, mà tầng hai thì thay đổi rất lớn.
Hôm qua bắt hơn hai mươi tên phỉ đồ, không ít người có tên tuổi vang dội trên giang hồ, lại phạm đại án tạo phản, đều bị nhốt vào tầng hai, mỗi người đều là phòng đơn, có mấy người trong tổng bộ nha môn ở trong đó thẩm vấn.
Dạ Kinh Đường xuyên qua lối đi nhỏ tầng hai, quen thuộc đi tới phòng Địa tự số hai, tìm kiếm lão Quyền Khôi tên tuổi lớn nhất trong địa lao.
Kết quả từ miệng giếng cúi đầu xem xét, đã thấy hai hán tử nửa chết nửa sống nằm dưới mặt đất, hữu khí vô lực, mặt trắng như giấy.
Dạ Kinh Đường sững sờ, quan sát tỉ mỉ vài lần, không hiểu thấu nói:
"Hai người bọn họ dựa vào cái gì ở chỗ này?"
Cừu Thiên Hợp cúi đầu dò xét, cũng bất ngờ:
"Như vậy mà cũng chưa chết, hai huynh đệ này đúng là mệnh đủ cứng."
Vương Nhị nhìn thấy phía trên xuất hiện hai gương mặt, đáy mắt lập tức lộ ra vẻ mừng như điên, ngẩng đầu lên:
"Dạ đại nhân, ngài tới rồi. Hai huynh đệ ta tội không đáng chết, phán mười năm tám năm là được... Ai? Dạ đại nhân!"
Dạ Kinh Đường không có phí thời gian trên người không liên quan, đi ra ngoài hỏi thăm một chút mới tìm được nhà tù giam giữ Liễu Thiên Sanh.
Địa lao quy cách giống như tứ hợp viện, vuông vức.
Liễu Thiên Sanh mặc dù thân hãm lao ngục nhưng vẫn còn giữ giá lão Bát Khôi, tay chân buộc xiềng xích, lưng tựa vách tường ngồi xếp bằng, nhìn có chút tiên phong đạo cốt.