Chương 448. Chết Hay Sống?
Người áo đen nhìn thấy đối phương đi tới, cắn răng, trong tay áo trượt ra môt cây chủy thủ( dao găm), đặt trên cổ mình: "Ngươi dám tới, ta lập tức tự vẫn!"
Nữ nhân áo trắng bước đi rất nhàn nhã, xem như không thấy: "Ngươi tự vẫn, cũng không ảnh hưởng tới chuyện ta lục soát người nhân lúc còn ấm."
"Ta không có Minh Long Đồ, nhưng biết nó ở đâu, ta mà chết, ngươi đừng mong tìm được!"
Nữ nhân áo trắng hơi ngừng bước chân, sau đó lại đi về phía trước: "Ngươi nhanh nhạy như thế, sao lại nói muốn tự vẫn, nói cho ta Minh Long Đồ ở đâu, cũng khỏi phải chịu khổ..."
Ánh mắt người áo đen đầy bi phẫn, biết không thể làm gì được nữa, lập tức dùng chủy thủ đâm vào cổ.
Táp -- -- thân hình nữ nhân áo trắng bỗng nhiên gia tốc, muốn ngăn lại, nhưng khi vừa xông qua cây tùng người áo đen rơi xuống, dưới chân đã truyền đến tiếng Oành ~
Giữa rừng lá tùng mềm mại tuôn ra một mảnh sương trắng, trong nháy mắt nuốt sống nữ nhân áo trắng từ bên trên.
Chủy thủ của người áo đen tất nhiên không đâm vào cổ, ánh mắt bi phẫn tuyệt vọng tan thành mây khói, nhanh tróng xoay người đứng lên.
Nữ tử áo trắng cũng không kinh sợ, chỉ dừng bước, cúi đầu dò xét: "Lần này lại là cái gì? Xuân dược?"
"Ngươi nghĩ hay lắm!"
Người áo đen cầm chủy thủ che ở trước người, âm thanh lạnh lùng nói: "Đây là Huyết Ngưng Tán, độc môn bí dược áp đáy hòm của ta, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, khí huyết vận chuyển càng nhanh chết càng nhanh, tốt nhất ngươi chớ lộn xộn."
Nữ nhân áo trắng cảm nhận một chút, khẽ vuốt cằm: "Lần này quả thực rất lợi hại, có lẽ phải bức độc mất một khắc đồng hồ."
Người áo đen không quá tin tưởng lời nói này, nhưng cũng biết yêu nữ này đáng sợ, tay phải xuất hiện ba cây hắc châm, chậm rãi tiến lên muốn đâm cho yêu nữ này mấy nhát.
Xoạt ~
Nữ nhân áo trắng dáng vẻ bình tĩnh thong dong, kiếm cắm trên mặt đất, lấy ra từ sau hông một cái hồ lô rượu màu đỏ lớn chừng bàn tay, mở nắp ra, chậm rãi nhấp một miếng, còn nói chút lời khách khí: "Sa Châu sinh ra 'Liệt nữ sầu', lại khiến tiên nhân quỳ, là rượu ngon nhất trên giang hồ, có muống uống một ngụm?"
Người áo đen ngửi được mùi rượu, đáy mắt hiện lên chút kinh nghi: "Trúng Huyết Ngưng Tán, ngươi còn dám uống rượu? Ngại chết không đủ nhanh sao?"
"Hôm nay có rượu hôm nay say."
Nữ nhân áo trắng nhấp một ngụm rượu cay, lại treo hồ lô rượu về bên hông: "Người sống một đời, chính là vì hưởng lạc, vì mạng sống mà bỏ đi niềm vui thú, vậy còn sống cũng không có ý nghĩa gì."
"..."
Người áo đen cảm giác yêu nữ này quá bình tĩnh, thực sự không dám tùy tiện lại gần, từ bỏ ý nghĩ đâm châm, quay người thất tha thất thểu chạy về phía sâu trong dãy núi.
"Cho ngươi chạy trước một khắc đồng hồ, chút nữa gặp lại."
Nữ nhân áo trắng vẫn giữ trạng thái nhàn tản, đưa mắt nhìn theo bóng dáng người áo đen đi xa, cho đến khi bóng người hoàn toàn biến mất, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lấy ra khăn tay trải trên mặt đất, lưng eo thẳng tắp ngồi xếp bằng, hai tay bấm quyết Trung Diệu Thuật, váy áo và mũ sa mỏng không gió mà động, trên trán toát ra mồ hôi tinh mịn. Dạ Kinh Đường nghe được chút động tĩnh nhỏ, đi nhanh vào giữa núi non trùng điệp, sau đó không lâu liền đi đến một vách đá sau núi.
Dưới vách đá là rừng cây, một mảnh hỗn độn, giống như bị bầy voi giày xéo qua.
Dạ Kinh Đường nhìn thấy cảnh này đã biết người giao thủ có võ nghệ rất cao, hơi giơ tay lên ra hiệu cho Tam Nương và Ngưng nhi dừng bước.
Bùi Tương Quân quan sát tỉ mỉ rừng cây bừa bộn, phát hiện trên mặt đất thậm chí trên cành cây có cắm mấy cây châm nhỏ rất khó thấy, còn có không ít bột phấn đủ loại màu sắc, vội nhắc nhở: "Coi chừng, có độc."
Dạ Kinh Đường cũng phát hiện ra điểm ấy, cẩn thận từng li từng tí rời khỏi rừng cây khả năng có độc khí, đang muốn nói, lại nghe thấy hơn hai dặm trong rừng cây tùng truyền đến tiếng cành cây gãy loạt xoạt.
Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng trong núi hoang tĩnh mịch im ắng, nghe thấy rất rõ ràng.
Lông mày ba người đồng thời nhíu một cái, nhìn về rừng cây tùng xa xa.
Dạ Kinh Đường biết người giao thủ vẫn ở đây, không nói tiếng nào, đặt tay lên thanh đao, im lặng không tiếng động sờ soạng đi về phía rừng cây tùng.
Bùi Tương Quân và Lạc Ngưng không cần thông báo, tách ra hai bên trái phải, bảo trì khoảng cách nhất định đi theo.
Dạ Kinh Đường yên lặng đi đến bên ngoài rừng cây tùng, vận dụng pháp môn Thiên Hợp Đao, cẩn thận cảm nhận tình huống bên trong.
Trong rừng cây tùng đã không còn động tĩnh.
Dạ Kinh Đường đoán chừng đối phương có võ nghệ rất cao, sợ bước chân của Tam Nương và Ngưng nhi khiến cho bại lộ nên vội giơ tay lên, để cho hai người án binh bất động, đứng ngoài rừng tùng cẩn thận đề phòng, chuẩn bị gấp rút tiếp viện, hắn thì dựa vào khinh công hơn người, không tiếng động giẫm lên lá tùng, tới gần điều tra.
Cẩn thận từng li từng tí sờ soạng được một khoảng, sau khi xuyên qua vài cây cây tùng, Dạ Kinh Đường mượn ánh sáng ảm đạm nhìn được cảnh tượng sâu trong rừng cây: Một nữ nhân thân mặc váy trắng đầu đội đấu lạp( nón có khăn che mặt), ngồi xếp bằng giữa khu rừng, bên người cắm một thanh trường kiếm, lẻ loi một mình không còn ai khác.
Nửa đêm, rừng sâu núi thẳm, bỗng nhiên xuất hiện một nữ nhân áo trắng như tuyết, yên lặng lại kèm theo một cỗ hơi thở phiêu dật xuất trần, rất dễ dàng khiến cho người ta không biết là người là quỷ hay là tiên.
Dạ Kinh Đường không xác định đối phương chết hay sống, nghĩ nghĩ một chút lại cầm lấy chuôi đao chậm rãi tới gần, cách khoảng vài chục trượng, liền phát hiện đấu lạp của nữ tử áo trắng chuyển động, nhìn về phía hắn.