Chương 544. Không Thể Làm Gì Được Nam Nhân Này
Dạ Kinh Đường đối mặt với yêu nữ tỷ tỷ bức hiếp, cũng không có nhượng bộ, cổ tay nhẹ lật, lấy ra lệnh bài vàng óng ánh, chân thành nói:
"Thủy nhi cô nương, nếu thật sự tính toán, quyền hạn ta cao hơn ngươi. Ta không nghĩ đây là chuyện quan trọng gì, ta có quyền lệnh ngươi không tiết lộ chân tướng cho bất kỳ ai, nếu ngươi tái phạm, ta lập tức hạ lệnh buộc ngươi trở về Ngọc Hư Sơn."
Tuyền Cơ chân nhân nhìn thấy lệnh bài 'Như trẫm đích thân tới', sửng sốt một chút:
"Ngươi cùng Ngọc Hổ...”
Dạ Kinh Đường bày ra gương mặt thiết diện vô tư giống như phán quan, nghiêm túc uốn nắn:
"Cô nương há có thể gọi thẳng tục danh thiên tử như vậy? Phải gọi Thánh thượng.”
Môi đỏ Tuyền Cơ chân nhân khẽ nhúc nhích, ngẫm lại vẫn là nên thỏa hiệp gật đầu:
"Ngươi cùng Thánh thượng là quan hệ như thế nào?”
Dạ Kinh Đường chân thành nói:
"Đế sư đại nhân, loại việc tuyệt mật này, ngươi không nên hỏi đến, đừng để cho tại hạ khó xử."
Tuyền Cơ chân nhân nhẹ nhàng hít một hơi, vạt áo hơi phồng lên, không thể phản bác.
Dù sao trên phương diện lễ nghĩa, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, địa vị của sư phụ quả thực không kém gì cha ruột, nhưng thánh thượng hiển nhiên không ở trong số đó, nếu không thì triều đình cũng chỉ là thủ hạ của Đông cung tam sư.
Tuyền Cơ chân nhân được phong chức 'Đế sư', khi cần thiết có thể đánh vào mông Ngây Ngốc, nhưng ở trước hoàng quyền chí cao vô thượng, vẫn nên có giác ngộ mà thần tử nên có, nếu cố áp đảo đế vương, tùy ý can thiệp chuyện của Nữ Đế nhất định sẽ có chuyện sảy ra.
Tuyền Cơ chân nhân trầm mặc một hồi, cũng không hỏi thêm nữa, nhẹ giọng ậm ừ nói:
"Tiểu tử ngươi leo lên thật nhanh, ngay cả Thánh thượng cũng tín nhiệm ngươi như thế..."
Dạ Kinh Đường thản nhiên nói:
"Ta đi ra ngoài làm đại sự, tự nhiên phải xứng đáng với tín nhiệm của Thánh thượng và Tĩnh Vương, những thứ này không phải do khuôn mặt hay nịnh hót, mà là do nỗ lực và bản lĩnh."
Tuyền Cơ chân nhân biết sau khi Dạ Kinh Đường vào kinh thành đã nhiều lần lập kỳ công, lời này nàng không phủ nhận:
"Ngươi được Thánh thượng sủng ái, ta đương nhiên sẽ nghe theo lời ngươi nói, nhưng nếu ngươi cho rằng có thể áp chế ta bằng cách này, vậy ngươi nghĩ nhiều rồi, ta là ngươi ủng hộ và giúp đỡ thánh thượng nắm quyền, thánh thượng càng nghe lời ta hơn ngươi."
Dạ Kinh Đường thu hồi lệnh bài:
“Ta không có ý tranh giành tình cảm với cô nương, chỉ cần cô nương không xen vào việc của ta, ta vẫn sẽ nghe theo lời cô nương."
Tuyền Cơ chân nhân vỗn là tới để hưng sư vấn tội, kết quả bị Dạ Kinh Đường giáo huấn ngược lại, rất không vui.
Dù sao Lạc Ngưng là khuê mật của nàng, Ngây Ngốc là đồ đệ của nàng, Ngọc Hổ cũng là đồ đệ nàng.
Lại bị Dạ công tử trước mắt này bắt trộm gần hết, nàng muốn quản còn không quản được, trong lòng sao có thể hài lòng. Chẳng qua hiện tại nàng không có biện pháp cầm chân Dạ Kinh Đường, Tuyền Cơ chân nhân ngẫm nghĩ lại xong liền xoay người nói:
"Được rồi, đi nấu nước đi. Việc này ta sẽ thay ngươi giữ bí mật, về sau nếu để cho ta phát hiện, ngươi cùng Tiết Bạch Cẩm có quan hệ... Hừ."
Dạ Kinh Đường đưa mắt nhìn yêu nữ tỷ tỷ rời đi, âm thầm lắc đầu, cảm thấy về sau đến lượt Tiết Bạch Cẩm giết tới, sợ là thần tiên cũng khó cứu hắn. Nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước...
Trong quán trọ.
Đông Phương Ly Nhân lên cầu thang, khi đi ngang qua lối đi, phát hiện hai gian phòng liền kề đều sáng đèn, biết ý trung nhân của Dạ Kinh Đường ở bên trong, trong lòng nổi lên cảm giác kì lạ, nhưng nàng vẫn duy trì thần sắc không giận tự uy, chỉ là bước chân vô ý thức biến thành nhỏ nhẹ. Đi đến một gian phòng cách xa hơn một chút, đang muốn mở cửa phòng, lại nghe được tiếng của Chim Chim:
"Chít chít...” ”
Đảo mắt nhìn lại, có thể thấy được chim chim đang lén lén lút lút ngồi xổm ở trên xà ngang thăm dò, tư thế phạm sai lầm sợ bị đánh.
Đông Phương Ly Nhân nghi ngờ nói:
"Ái phi, ngươi làm gì ở đó?"
"Chít chít..."
Chim chim nói nhỏ, nói bị Tuyền Cơ chân nhân lừa tiếp đó đến việc Tuyền Cơ chân nhân tìm tới trước cửa Lạc Ngưng mà không cảnh báo, những lời này hiển nhiên Đông Phương Ly Nhân nghe không hiểu.
Vì thế chim chim sau khi quơ quơ cánh lại co mình trở về đằng sau xà ngang.
Đông Phương Ly Nhân không hiểu cho lắm, thấy chim chim không tìm nàng đùa giỡn như thường ngày liền một mình đi vào trong phòng.
Đông Phương Ly Nhân từ nhỏ đã là cành vàng lá ngọc, tiền hô hậu ủng, bỗng nhiên không có ai ở bên cạnh chờ đợi sai bảo, có chút không thích ứng nổi, liếc nhìn gian phòng đơn sơ một vòng, ngồi xuống dưới giường, từ trong ngực lấy ra « nước mắt hiệp nữ » đọc qua.
Vừa nhìn vài trang, chính lúc đến chỗ mấu chốt, thì hành lang bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, nàng vội vàng đóng sách lại, bày ra tư thế ngồi thiền tu hành...
Trong lối đi nhỏ, Dạ Kinh Đường cầm theo hai thùng nước nóng lớn lên lầu, ven đường quán sát trái phải, phát hiện Tuyền Cơ chân nhân không ở đây mới lặng lẽ đi đến bên ngoài gian phòng Ngưng nhi, nhỏ giọng nói:
"Ngưng nhi?"
"Ngươi còn biết đường trở về? Thật là... Nàng không có đánh ngươi chứ?”
"Không có, nói ra tình hình thực tế thôi...”