Chương 577. Gia Phụ Trịnh Phong
Tay trái Hiên Viên Triều thả lỏng phía sau, Quân Sơn đao một trăm linh tám cân, như là không có trọng lượng, tiện tay chỉ xéo mặt đất, phối hợp hình thể khoa trương hai mét, chỉ như là đao khách bình thường, nắm lấy một thanh đao nhẹ phù hợp thân thể.
Hiên Viên Triều biết đao khách tuổi trẻ trên dưới hai mươi này, chính là thủ phạm giết con của hắn, nhưng ánh mắt cũng không đặt ở trên mặt người tới, chỉ nhìn qua thanh Ly Long Đao bên hông kia, đáy mắt mang theo vài phần hoài niệm.
Đương nhiên, đây cũng không phải là hoài niệm Trịnh Phong, mà là hoài niệm Cuồng Nha Tử.
Đỉnh phong trên đời có rất nhiều, mạnh hơn Hiên Viên Triều cũng không hề ít, nhưng có thể để cho hắn xem như đối thủ, mục tiêu, dùng hết thảy đuổi theo “Đao khách”, chỉ có một người Cuồng Nha Tử.
Sau khi đánh bại Cuồng Nha Tử, Hiên Viên Triều ngồi ở vị trí Đao Khôi hơn bốn mươi năm, nhìn như phong quang vô hạn, nhưng kì thực kém xa cuộc sống phong phú trước lúc ba mươi tuổi.
Bởi vì không có đối thủ Cuồng Nha Tử này, hắn không biết cây đao này trong tay hắn, về sau là luyện cho ai nhìn.
Năm đó Hiên Viên Triều rất phản cảm đối với Trịnh Phong, không lưu mảy may thể diện, là một trong nguyên nhân muốn cho nữ nhi vào cung.
Còn có nguyên nhân nữa, chính là Trịnh Phong quá bình thường, ngay cả Bát Bộ Cuồng Đao cũng luyện sai, căn bản không xứng với thanh đao hắn dùng tâm huyết ba mươi năm đuổi theo!
Mà đao khách tuổi trẻ trước mắt này, nhìn so với Trịnh Phong mạnh hơn một chút.
Hiên Viên Triều nhìn chăm chú Ly Long Đao một chút, giương mắt nhìn hướng đao khách tuổi trẻ trước Vô Tự Bi:
“Ngươi chính là Dạ Kinh Đường?”
Rạng sáng Dạ Kinh Đường đã đến Quân Sơn Đài, luôn một mực âm thầm quan chiến, nhìn thấy Cừu Thiên Hợp rơi vào hạ phong có khả năng bị chém chết, mới xuất hiện gây rối.
Từ nhỏ nghe tên “Hiên Viên Triều” lớn lên, bây giờ nhìn ở khoảng cách gần thấy Đao Khôi đương đại thân cao qua hai mét này, Dạ Kinh Đường xác thực cảm nhận được áp lực, nhưng sắc mặt rất tự nhiên, bình tĩnh trả lời:
“Lương Châu Dạ Kinh Đường, gia phụ Trịnh Phong.”
“Ông...”
Lời vừa nói ra, giang hồ danh túc trên hồ nghe thấy, đều xôn xao.
Cái tên Trịnh Phong không tính là rất lớn, nhưng có danh hào Vân Châu tam kiệt phía trước, chuyện Cừu Thiên Hợp cướp hôn ở phía sau, năm đó ngọn nguồn trận phong ba kia, đao khách trên giang hồ trên cơ bản đều biết một hai.
Năm đó Hiên Viên Hồng Chí âm thầm khích tướng, Hiên Viên Triều hạ tử thủ đối với vãn bối có thực lực rõ ràng yếu hơn xa mình, đến nhà cầu hôn, đến nay vẫn bị người mắng trơ trẽn.
Bây giờ hậu nhân Trịnh Phong đến nhà, muốn làm gì đương nhiên không cần phải nói.
Giang hồ danh túc ở đây, đều đưa ánh mắt tập trung nhìn tới, đánh giá Dạ Kinh Đường, lặng yên hỏi thăm về lai lịch kẻ này.
Hiên Viên Triều mặc dù mất nhi tử, nhưng trên mặt cũng không hiện ra cơn giận dữ, chỉ lạnh nhạt nói:
“Ta đánh cho cha ngươi tàn phế, ngươi giết nhi tử ta. Ngươi là nghĩ lẫn nhau có thù báo thù, hay là muốn cho triều đình phán xử, lẫn nhau thanh toán xong chuyện cũ rồi xóa bỏ?”
Lời này của Hiên Viên Triều, nhìn như là không truy cứu cái chết của nhi tử, muốn chấm dứt ân oán như vậy, kì thực không phải.
Bởi vì Hiên Viên Triều biết nhi tử chết như thế nào —— mua người giết Dạ Kinh Đường bị lật thuyền, chết bởi không có mắt chủ động gây chuyện, mà không phải Dạ Kinh Đường báo thù, không liên quan cùng thù hận năm đó.
Nghĩa phụ Dạ Kinh Đường bị đánh tàn, mình lại bị người Quân Sơn Đài ám sát, thù này không những không báo, còn sâu hơn, làm sao có thể đồng ý xóa bỏ.
Hiên Viên Triều lớn giọng nói không truy cứu cái chết của nhi tử, chẳng qua là ở trước mặt vạn người, nói cho triều đình nghe.
Phía sau Dạ Kinh Đường là Tĩnh Vương, bản thân Hiên Viên Triều là khai quốc hầu, ai giết ai đều sẽ rước lấy bất mãn của triều đình.
Mà Hiên Viên Triều trước tiên ra đề nghị bắt tay giảng hòa, nếu Dạ Kinh Đường không đồng ý nhất định phải báo thù, sau đó Tĩnh Vương lại truy cứu trách nhiệm Quân Sơn Đài, sẽ không chiếm lý.
Dạ Kinh Đường vẫn luôn biết triều đình rất khó xử trong việc này, cũng hiểu rõ dự định của Hiên Viên Triều, nói thẳng:
“Ngươi đánh cho gia phụ tàn phế, khiến cho gia phụ tráng niên mất sớm, con của ngươi tới giết ta, thiếu chút để cho ta táng thân tại Loan Thủy trấn. Đại thù như thế, thanh toán xong là như thế nào?”
“Vậy chính là có thù báo thù.”
Tóc dài Hiên Viên Triều theo gió mà động, nhìn kĩ Dạ Kinh Đường, ánh mắt ở trên cao nhìn xuống:
“Ngươi và cha ngươi, quá lỗ mãng ngay thẳng, muốn báo thù, cũng nên có thực lực này rồi hãy đến, hiện tại đến nhà, chỉ là đền mạng cho nhi tử ta thôi.”
Dạ Kinh Đường đến cũng đã đến, có đánh được hay không trước không nói, lời xã giao đều phải kiên cường, đối với chuyện này nói:
“Ta sợ chừng hai năm nữa, ngươi không xách được đao, báo thù cũng báo không thoải mái.”
Nói đã đến nước này, cũng không cần nhiều lời.