Chương 604. Trở Về
Đông Phương Sóc Nguyệt không tiếp tục nói những đạo lý lớn này, thấy bọn người Tĩnh Vương lần lượt rời khỏi bến tàu, quay người về phòng:
"Tuyền Cơ chân nhân và Dạ Kinh Đường, trước hết giải quyết một người. Tuyền Cơ chân nhân quá toàn diện, cơ hồ không có kẽ hở, nội tình Dạ Kinh Đường cũng không rõ ràng. Trước hết nghĩ biện pháp thử xem sâu cạn của Dạ Kinh Đường, nhìn xem có nhược điểm hay không, lại đúng bệnh hốt thuốc nghĩ cách đối phó."
Lão Dương Lâm Hồ thấy vậy thì không cần nhiều lời nữa, sau khi chắp tay thi lễ, lặng yên thối lui...
Lộc cộc, lộc cộc...
Đầy đường đèn hoa sáng chói, ba người dắt tuấn mã làm bạn đi qua cầu đá, đi tới trên cầu Thiên Thủy người người nhốn nháo.
Đi gần một tháng rốt cục về đến nhà, cả người Bùi Tương Quân đều nhẹ nhàng thở ra, nhưng trên gương mặt mềm mại đáng yêu cũng mang theo vài phần khẩn trương.
Dù sao khi nàng đi, vẫn là đương gia đại tiểu thư đoan trang thành thục, mà khi trở về, đã học được bưng dưa hấu cho người ăn cùng cưỡi ngựa, thậm chí biết vỗ nhẹ mặt trăng là khi mệt mỏi muốn đổi tư thế.
Coi như đại tẩu biết, ngược lại sẽ khen nàng có ích, nói đến chuyện này cũng có chút cảm thấy khó xử.
Bùi Tương Quân dắt ngựa đi ở phía trước, làm bộ dò xét tình huống sinh ý các cửa hàng, nhưng trong đáy lòng vẫn luôn âm thầm suy nghĩ, làm như thế nào báo cáo thế cục trước mắt với đại tẩu.
Trước mắt Lạc Ngưng còn không có áp lực gì, nữ hiệp thân mang Thanh Y lãnh diễm, đi ở cạnh Dạ Kinh Đường, quản giáo Chim Chim không biết trở về nhà:
"Ngồi thuyền nhiều ngày như vậy, cả ngày ngươi đều ở trên lầu, Dạ Kinh Đường bị thương, ngươi cũng không biết trở về thăm một chút..."
"Chít chít..."
Dạ Kinh Đường làm xong công việc, khôi phục sự tự do, dáng đi tất nhiên đã thoải mái hơn không ít, chờ đi đến gần cửa ngõ, nhìn thấy lão tiêu sư Dương Triều từ sau ngõ hẻm ra, xa xa đã gọi:
"Lão Dương."
"Ôi! Thiếu đông gia trở về."
Dương Triều bước nhanh đến trước mặt, đánh giá Dạ Kinh Đường mình nhìn từ nhỏ đến lớn, mừng rỡ cùng cảm thán đều viết lên mặt:
"Thiếu đông gia lợi hại nha, đông gia trên trời có linh, nếu biết thiếu đông gia đã thành Đao Khôi, khẳng định cao hứng ba ngày ba đêm không ngủ được, gặp người đều sẽ phải lảm nhảm hai câu..."
Dạ Kinh Đường cười khẽ, dò hỏi:
"Sinh ý gần đây của Thiên Thủy Kiều không sảy ra chuyện gì chứ? Lục Tử Chân như thế nào?"
"Lục Tử đã sớm khỏe, hôm nay ra ngoài áp tiêu. Còn Thiên Thủy Kiều, sau khi thiếu đông gia lập uy trước đám lưu manh Vân An thành, Thiên Thủy Kiều đã sắp thành cấm địa, ngay cả trộm vặt móc túi đều đi vòng qua..."
Lạc Ngưng đi theo sau lưng, nghĩ nghĩ rồi hỏi:
"Vân Ly gần đây đang làm cái gì? Có nghịch ngợm hay không?”
Chiết Vân Ly cả ngày lang thang ngoài đường, trên cơ bản cả Thiên Thủy Kiều đều biết, nhưng bởi vì linh động đáng yêu hiểu lễ phép, láng giềng cảm nhận đều không kém.
Dương Triều cũng không nói ra sự thật Chiết Vân Ly cả ngày chơi bời lêu lổng, mà là uyển chuyển trả lời:
"Vân Ly tiểu thư rất hiểu chuyện, mỗi ngày đều giúp đỡ Trương phu nhân tuần tra cửa hàng, chuyện bên xưởng nhuộm cũng giúp bận bịu, cũng sẽ thường xuyên đi qua đó giúp canh chừng. Buổi sáng hôm nay vừa ra cửa, ở bên xưởng nhuộm trông một ngày..."
"..."
Lạc Ngưng nháy nháy mắt, cảm thấy Vân Ly không thể hiểu chuyện như thế, nhưng lâm thời kiểm tra còn chưa tìm được lỗi gì, trong nội tâm nàng cũng nhiều mấy phần vui mừng.
Khi Dạ Kinh Đường và Dương Triều chuyện phiếm xong, ba người làm bạn đi về hướng cổng lớn Bùi gia, Lạc Ngưng nói:
"Vân Ly hẳn là ở ngõ Song Quế, ta đi về trước, buổi tối ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
"Hả?"
Dạ Kinh Đường nhìn như lạnh lùng bất phàm như người khiêm tốn, nhưng thân là nam nhân, lập tức về nhà thì khẳng định có chút không dễ nói về chuyện nhớ nhung.
Thấy Lạc Ngưng muốn chạy, Dạ Kinh Đường giữ cổ tay nàng lại, nhìn chung quanh một chút:
"Đã trễ thế như vậy, nghỉ ngơi trước đi, buổi sáng ngày mai lại trở về."
Lạc Ngưng sao lại không rõ tâm tư của tiểu tặc, nhìn thấy Tam Nương đang ở cửa nói chuyện cùng nha hoàn, tiến đến bên tai thấp giọng nói:
"Ta trở về bồi Vân Ly, nếu ngươi muốn điều trị, thì thu thập Tam Nương một chút. Nàng nghé con mới sinh không sợ cọp, cả ngày nói ta không còn dùng được, ngươi đến làm cho nàng kiến thức thế nào là nước sâu lửa nóng.”
"Ngày mai ta đến, nếu nàng còn có thể đứng dậy, ngươi về sau cũng đừng tới tìm ta, dù sao một mình nàng là có thể điều trị cho ngươi rồi..."
Trong lòng Dạ Kinh Đường vẫn là muốn giữ Ngưng nhi lại, vì thế ở góc tối, ôm eo Ngưng nhi, tay nhẹ nhàng nhào nặn trên mặt trăng:
"Tam Nương là cao thủ ngoại gia, thân thể vốn rất rắn chắc, ta không có khả năng luôn không nặng không nhẹ giày vò...”
Lạc Ngưng bị xoa nhẹ hai lần, khuôn mặt lập tức đỏ lên, có chút tâm viên ý mã, nàng dùng tay đẩy nhẹ:
"Ngươi hoa văn nhiều như vậy, là chỉ biết chào hỏi trên thân ta? Ta không tin nàng làm bằng sắt, ngươi...”
Lạc Ngưng nói đến đây, từ trong túi tùy thân, lấy ra một hộp thuốc nhỏ, tiến đến bên tai Dạ Kinh Đường nói nhỏ.
Ý tứ cụ thể là muốn cạo sạch lông mao của Tam Nương, lại đến hậu đình mây mưa, để Tam Nương kiến thức được thế nào là nhân tâm hiểm ác.