Chương 609. Thông báo Cho Dạ Kinh Đường
Lạc Ngưng cũng không có khả năng giải thích mình dùng mỹ nhân kế, liền nói láo:
“Tháng tư Dạ Kinh Đường vừa tới kinh thành, mặc dù ngộ tính khoáng cổ tuyệt kim, nhưng trước kia chỉ là tên nhà quê chưa thấy qua việc đời. Ta cho hắn con đường, dạy hắn không ít lý niệm võ đạo, trên người hắn không có tiền, còn cho hắn chỗ đặt chân, hắn mới trong thời gian ngắn đạt tới thành tựu hiện tại, coi ta là ... Ân ..... cũng là quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, coi ta là trụ cột...”
Bình nhi vẫn bán tín bán nghi: “Dù vậy, hiện tại cũng qua lâu rồi, khẳng định được triều đình Đại Ngụy trọng dụng, công danh lợi lộc muốn cái gì có cái đó, sao lại đi theo chúng ta phục quốc? Mà phu nhân căn bản không nắm được phần này, nếu là bỏ gian tà theo chính nghĩa, phu nhân cùng tiểu thư chẳng phải là ...”
Lạc Ngưng nghĩ nghĩ, tiếp tục nói láo:
“Dạ Kinh Đường không phải tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, thuở nhỏ hắn sinh hoạt ở Lương Châu, loại địa phương đói khổ như Lương Châu kia, khắp nơi náo loạn bất mãn với triều đình, muốn thay đổi cục diện này. Mục đích Bình Thiên Giáo ta cũng là vì phá vỡ triều đình, trả cho bách tính một vùng trời tươi sáng, cùng hắn không mưu mà hợp, cho nên hắn mới có thể bái nhập Bình Thiên Giáo ta, cùng chúng ta mưu đại nghiệp.”
Bình nhi cảm thấy cách nói này ngược lại rất hợp lý, hơi suy tư, nhẹ gật đầu tán thán:
“Quả nhiên là anh hùng tiếc anh hùng, ta biết Dạ đại hiệp là nhân vật lợi hại như thế, không phải là ưng khuyển ái mộ quyền thế triều đình. Vậy hiện tại ta liền viết phong thư, đưa về Nam Tiêu Sơn, trình bày tình hình thực tế cùng giáo chủ.”
Lạc Ngưng khẽ xua tay: “Nơi này cũng không có việc gì, trở về đi, ta tự có cách......”
Bình nhi khổ sở nói: “Giáo chủ nói, phu nhân không quay về, ta phải ở lại nơi này trợ giúp phu nhân. Nếu ta trở về, nhất định giáo chủ sẽ hoài nghi, sẽ đích thân tới đây xem...”
“...”
Khi Lạc Ngưng nháy nháy mắt kịp phản ứng, không khỏi lòng như tro nguội, chỉ có thể thỏa hiệp nói:
“Cũng được, ta ngày bình thường đều bận bịu ở bên ngoài, ngươi có thể bồi Vân Ly chiếu cố ẩm thực sinh hoạt thường ngày, cũng là chuyện tốt.”
“Hì hì ~” Bình nhi vội vàng gật đầu cười một tiếng, quay đầu trở về bắt đầu viết thư.
Lạc Ngưng nói bậy một đống, ổn định tiểu tùy tùng Tiết Bạch Cẩm phái tới, ngay cả tâm tình dạy dỗ Tiểu Vân Ly cũng không còn, rất nhanh đã một mình rời đi, lại lần nữa chạy trở về Bùi gia ....
Đêm tĩnh, Bùi gia hậu trạch.
Cửa sổ khuê phòng đóng chặt, chỉ có bên trên bàn trang điểm phòng trong đặt một chiếc nến.
Rủ màn xuống, tạo nên đường vân như nước gợn, như có như không có thể nghe được tiếng mặt trăng va chạm vang lên.
Bùi Tương Quân vẫn như cũ làm động tác duỗi người như mèo, gương mặt thục mỹ mang theo màu đỏ hồng khẽ cắn môi dưới khép hờ con ngươi, sợ đại tẩu cùng nha hoàn ở hậu trạch nghe thấy, ngược lại là không phát ra chút âm thanh nào.
Dạ Kinh Đường quỳ gối trên giường, hai tay vịn mặt trăng trắng như mỡ dê, đôi mắt nhìn tấm lưng trắng như tuyết, cũng coi như đang luyện Thanh Long hiến trảo.
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng:
Đạp đạp ~
Bùi Tương Quân đầu váng mắt hoa lấy lại tinh thần, nghe bước chân đã biết ai tới, cảm thấy tình cảnh trước mắt có chút khó xử, đành nằm nghiêng trên gối đầu, nhỏ giọng thầm thì:
“Hồ ly tinh này, ban đêm quả nhiên nhịn không được ......”
Dạ Kinh Đường cũng dừng súng lại, nhìn ra màn dò xét, bởi vì không tiện đi ra ngoài.
Kẹt kẹt ~
Rất nhanh, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Lạc Ngưng mặc một bộ thanh y, lặng lẽ chui từ bên ngoài vào.
Tương Quân tên đã trên dây, thấy Dạ Kinh Đường không nhúc nhích tí nào, còn chủ động uốn éo eo nhỏ, nói:
“Không phải ngươi nói không tới sao? Ô ~..... chạy tới làm cái gì?”
Lạc Ngưng vừa đi vào buồng trong, lập tức khuôn mặt hiện ra cổ quái, nhưng cũng không cãi nhau cùng bà nương không biết xấu hổ này.
Nàng bước nhanh đi vào trước mặt xốc màn lên, đẩy Tam Nương vào bên trong, lại dùng chăn mỏng che lại cây gậy ác ôn, ngồi ở trước mặt Dạ Kinh Đường:
“Đến lúc nào rồi, ngươi còn ở đây làm loạn?”
Dạ Kinh Đường lúc đầu nghĩ bắt nạt Ngưng nhi nửa đường giết ra tới như thế nào, nhưng nhìn thấy sắc mặt Lạc Ngưng lo lắng lại bình tĩnh lại, cau mày nói:
“Thế nào? Vân Ly sảy ra chuyện gì sao?”
Bùi Tương Quân thấy vậy cũng ngồi dậy, trên mặt nghi hoặc.
Sắc mặt Lạc Ngưng phức tạp: “Tiết Bạch Cẩm phái nha đầu thiếp thân tới, đã đến ngõ hẻm Song Quế.
“Hắc ~ “
Bùi Tương Quân lập tức nằm trên gối đầu một lần nữa, có chút tức giận nói:
“Ta còn tưởng rằng chuyện lớn như thế nào, chỉ là tên nha hoàn, ngươi có cần phải giống như không còn sống lâu được nữa thế không?”
“Ngươi hiểu cái gì?”
Lạc Ngưng kéo chăn mỏng đắp lên tiếp tục nói:
“Cừu Thiên Hợp đã đi rồi, ta ở lại kinh thành sẽ phải làm việc, không làm việc thì phải lập tức về Nam Tiêu Sơn. Tiết Bạch Cẩm đây là phái người đến giám sát ta, nếu ta đuổi người đuổi về, Tiết Bạch Cẩm khẳng định sẽ tự mình tới đây đánh chết tiểu tặc!”
Lần này Dạ Kinh Đường hiểu rõ tính nghiêm trọng, cau mày nói:
“Vậy làm sao bây giờ?”
Bùi Tương Quân chống lên nửa người trên, đáp lại:
“Vậy ngươi trở về là được rồi, một mình ta có thể chiếu cố Kinh Đường, Kinh Đường cũng sẽ không bị đánh chết.”
“Ngươi ......”
Lạc Ngưng giận không chỗ phát tiết, đưa tay muốn đánh Tam Nương.
Dạ Kinh Đường vội vàng nằm ngang ở giữa can ngăn, vẻ mặt ôn hoà nói:
“Đừng nói giỡn, nói chính sự. Hiện tại chính là muốn làm việc, làm cho Bình Thiên giáo chủ nhìn đúng không?
“Không phải làm cho nàng nhìn, là muốn đường đường chính chính làm việc.”