Chương 611. Ngợi Khen Như Thế Nào
Gió nhẹ thổi mặt hồ gợn sóng, một bộ váy đỏ như lửa không nhanh không chậm đi qua những phiến đá lá sen, nhìn từ xa như chân đạp sóng biếc đi trên mặt nước.
Bên trong thủy tạ giữa hồ, Dạ Kinh Đường lưng eo thẳng tắp ngồi xếp bằng, chăm chú luyện ngọc cốt Long Tượng Đồ, thấy có người đi vào, mới thu công tĩnh khí mở mắt ra, xoay đầu lại:
"Ngọc Hổ cô nương?"
"Ừm."
Nữ Đế Đại Ngụy đạp lên bậc thang thủy tạ, trên gương mặt mềm mại đáng yêu vô song mang theo ba phần nhàn tản, trực tiếp ngồi xuống ở bên hồ, vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
Ba ba...
Dạ Kinh Đường đứng dậy đi đến trước mặt, đầu tiên là nhìn ra Thái Hòa điện xa xa, mới ngồi xuống bên cạnh, hơi có vẻ nghi hoặc:
"Trên Thái Cực điện, ngươi... không bồi quần thần?"
Nữ Đế Đại Ngụy nên đợi ở Thái Cực, nhưng nàng gần đây thân thể rất hư nhược, mới ngồi buổi sáng một chút đã không chịu đựng nổi, nửa đường để quần thần tiếp tục thương thảo việc vặt, nàng trở về nghỉ ngơi một lát, thấy Dạ Kinh Đường tới, mới đổi thân y phục chạy tới.
Nữ Đế Đại Ngụy thưởng thức tia nắng thu trên hồ, thuận miệng đáp lại:
"Quần thần vào triều, cùng ta có liên quan gì. Lại nói ngươi lần này đi ra ngoài, biểu hiện rất tốt, Tĩnh Vương rất tán thưởng ngươi, còn lấy ra quan lại Ô Châu viết thiếp tranh công cho ngươi, quần thần đang thương lượng phải ngợi khen như thế nào."
"Thật sao?"
Dạ Kinh Đường cười: "Vốn là chuyện nên làm, cũng chưa nói tới có công lao bao lớn. Triều đình nếu thật sự muốn ngợi khen, lần trước nói chuyện Ngọc Cốt Đồ ..... "
Nữ Đế Đại Ngụy hai tay chống trên bệ đá, thân thể hơi nghiêng về phía trước, khiến cho bộ ngực đỏ rực càng vươn cao, nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Kinh Đường:
"Lần trước đã nói, giúp ta tìm được phối phương Tuyết Hồ Tán, cái gì cũng có thể thỏa mãn ngươi. Việc ngươi làm tốt như vậy, chỉ muốn cái này?"
Dạ Kinh Đường đã dần dần quen thuộc Ngọc Hổ năng động kháu khỉnh, đối với chuyện này bất đắc dĩ nói:
"Bắt đầu đã nhắc hai cái này, tất nhiên là muốn cái này. Ngọc Hổ cô nương không thể coi như không tính...”
Nữ Đế Đại Ngụy thấy Dạ Kinh Đường không nhắc đến yêu cầu khác, chủ động nói:
"Minh Long Đồ đặt trong tay người ngộ tính cao, mới tăng lên được sở trường, người bình thường cho dù nhìn, thành tựu cũng sẽ không quá cao, cho nên mượn Ngọc Cốt Đồ, chỉ là tiện tay mà thôi, không tính là ban thưởng. Tĩnh Vương đang suy nghĩ biện pháp tranh thủ tước vị cho ngươi, muốn phong cho ngươi làm huyện hầu cha truyền con nối, nhưng không theo lệ cũ các đời trước là hầu tước phải có chức vụ trong quân, ý kiến quần thần phản đối rất nhiều..."
Dạ Kinh Đường đã nghe đại Bổn Bổn nói qua việc này, cũng hơi hiểu tước vị Đại Ngụy, huyện hầu đã là tước vị bằng vào võ lực cá nhân có thể đạt được cao nhất, dù sao nhân vật vô địch thiên hạ hơn hai mươi tuổi ở Phụng Quan Thành, ở tiền triều cũng chỉ được đặc biệt phong làm huyện hầu mà thôi. Lại lên cao nữa, triều đình dù dám phong, cũng không ai có da mặt đủ dày để tiếp nhận.
Dạ Kinh Đường thấy Bổn Bổn lớn miệng như thế, lắc đầu cười:
"Phong hầu có chút quá mức, loạn Ô Vương ngay cả thảm hoạ chiến tranh cũng chưa sảy ra, ta cũng chỉ tra xét chút bản án, nếu thật sự phong, người giang hồ có thể hiểu được, triều đình sợ rằng sẽ vỡ tổ, cảm thấy Tĩnh Vương và Thánh thượng dùng người thân cận thưởng phạt vô độ.
"Mà ta cũng chỉ là du hiệp giang hồ, cho ta những vật này, cũng không có nhiều tác dụng, còn không bằng theo quy củ giang hồ, Ngọc Hổ cô nương nhớ nhân tình của ta, về sau ta gặp chuyện gì, dìu ta một cái là đủ."
Nữ Đế Đại Ngụy cảm thấy Dạ Kinh Đường có chút nặng chí khí giang hồ, hơn nữa còn có chút công phu sư tử ngoạm, dù sao nàng thiếu ân tình, nhưng so sánh với một cái tước vị nhỏ thì nặng hơn nhiều.
"Ân tình có thể nhớ, nhưng đây là bí mật. Cái gọi là "Thưởng phạt phân minh", chính là đáng giết tuyệt không nhân nhượng, nên thưởng cũng không cho chối từ. Lấy công lao của ngươi, dù sao cũng phải thăng quan tiến tước làm cho triều thần nhìn một chút, nếu như lập được công không được ban thưởng, còn có bao nhiêu người sẽ tận trung với Đại Ngụy?"
Dạ Kinh Đường hiểu rõ đạo lý kia, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Trước kia Tĩnh Vương đề cập qua "Trung Vân hầu", phong cái này hẳn là không có triều thần phản đối, ta lại ban thưởng một bảo mã hoặc bảo kiếm gì đó, ý tứ cũng còn kém không nhiều lắm."
Đại Ngụy Nữ Đế tính thêm một chút, khẽ gật đầu:
"Cũng được. Lần này lập đại công, ta thiếu ngươi một nhân tình, về sau sẽ chậm rãi ban thưởng cho ngươi.
"Trung Vân hầu là hư phong, lấy Vân Châu làm hiệu, cũng có thể do Thánh thượng đặc biệt ban thưởng. Ngươi muốn cái gì? Vũ An Hầu như thế nào?"
Dạ Kinh Đường nghe được cái này, vội vàng lắc đầu:
"Vũ An Hầu lấy từ ý "Vũ An thiên hạ", Phụng Quan Thành năm đó chính là cái tên này, bây giờ ta đội lên, sợ rằng sẽ bị người giang hồ chê cười chết."
"Phụng Quan Thành năm đó được Đại Yên phong hầu, cũng là lần thứ nhất đánh bại võ khôi, không khác lắm với tình huống của ngươi. Chỉ cần ngươi về sau không ngừng cố gắng ..... khụ khụ ......"