Chương 633. Đơn Giản
Ầm ầm --
Thạch Ngạn Phong bay tứ tung ra ngoài, không khác lắm với Trịnh Khôn, đồng thời rơi xuống đất.
Trịnh Khôn gặp trọng kích, cơ hồ bị chấn vỡ kinh mạch nửa người trên, rơi xuống đất căn bản không có cách nào bò lên.
Mà Thạch Ngạn Phong bởi vì Dạ Kinh Đường muốn để lại người sống trở về thẩm vấn, không đâm vào mấy nơi trí mạng như cột sống, phần gáy..., chỉ đâm một đao vào phía sau lưng đầy cơ bắp, ỷ vào một thân da Kim Lân, hai thốn chưa sâu không làm bị thương tới trái tim và mạch máu, quả thực là chỉ bị chút nội thương, hai chân rơi xuống đất trực tiếp chạy như điên vào trong màn đêm.
Dạ Kinh Đường phát hiện manh mối chuẩn xác của Kim Lân đồ, khẳng định sẽ không để cho người này chạy mất, lúc này thu đao vào bao, phi thân mà ra, từ ngoài cửa ôm lấy Ngây Ngốc còn không kịp phản ứng, đuổi về hướng Thạch Ngạn Phong bỏ chạy...
Ầm ầm --
Trong ngõ Long Khê bỗng nhiên nhấc lên tiếng vang lớn như địa long xoay người, chờ khi bách tính xung quanh kịp phản ứng đi ra ngoài quan sát, giao thủ đã kết thúc, ba bóng người lấy tốc độ cực nhanh xông qua nóc phòng xá.
Thạch Ngạn Phong cầm theo côn đồng, phi nước đại về tường thành phía Bắc có khoảng cách gần nhất, trong đáy mắt khó có thể tin, thậm chí vượt trên sự cấp bách của mạng sống như treo trên sợi tóc. Dù sao khi hắn chừng hai mươi đã quen biết Tưởng Trát Hổ, sau đó không lâu đã bắt đầu luyện Kim Lân đồ, thiên phú cũng không kém, bây giờ qua tuổi năm mươi, đã sớm đến hoàn cảnh đao thương bất nhập.
Hắn vốn tưởng rằng dựa vào da Kim Lân của mình, dù là gặp được bát đại khôi, cũng có thể chống đỡ nhất thời nửa khắc, nhưng bây giờ mới phát hiện đã suy nghĩ nhiều, đối mặt võ khôi các phương diện đều không có tì vết, quyết định sinh tử vĩnh viễn là nhược điểm của bản thân, chỉ cần phản ứng không kịp sẽ trốn không thoát, vào thịt hơn tấc đã có thể giết người, người ta hoàn toàn không cần thiết đâm vào chỗ da dày.
Từ ngõ Long Khê xông ra, Thạch Ngạn Phong phát hiện người triều đình đến đây hình như chỉ có Dạ Kinh Đường, chung quanh cũng không có cao thủ khác, cắt đuôi được hẳn là có thể sống.
Nhưng cũng tiếc là, Dạ Kinh Đường dù đang ôm người, bay cũng nhanh hơn mấy phần so với hắn bị nội thương.
Ào ào --
Dạ Kinh Đường chạy trên nóc phòng phía sau, một tay ôm eo Đông Phương Ly Nhân, nhanh như điện chớp lao vùn vụt qua nóc nhà, ánh mắt khóa kín bóng người phía trước.
Nhưng eo thon cùng phong đồn và vạt áo ngạo nghễ của Đại Ngây Ngốc, thể trọng khẳng định không nhẹ, ôm theo đuổi người cũng không phải là nhẹ nhàng như vậy.
Đông Phương Ly Nhân ôm cổ Dạ Kinh Đường, cũng rõ ràng chính mình vừa cao vừa lớn, trở thành liên lụy, gấp giọng nói:
“Ngươi ôm bản vương làm gì? Trực tiếp đuổi theo đi!”
Dạ Kinh Đường mặc dù muốn tra Kim Lân đồ, nhưng đầu óc cũng không hồ đồ, hắn đầu tiên là hộ vệ của Tĩnh Vương, tiếp theo mới là quan sai, vì kẻ giang hồ mà bỏ qua việc bảo hộ mục tiêu, là lẫn lộn đầu đuôi.
“Không có việc gì, hắn chạy không được bao xa.”
Dạ Kinh Đường ở trên nóc nhà dùng tốc độ cao nhất lao vùn vụt, chỉ trong giây lát đã rút ngắn khoảng cách hai bên đến bảy tám trượng.
Ngõ Long Khê là điểm du lịch đầu tiên trên sông Nam Huân, cách tường Bắc của Vân An thành không quá hai dặm, nhưng Dạ Kinh Đường hoàn hảo không chút tổn hại, Thạch Ngạn Phong cho dù ra khỏi thành, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Thạch Ngạn Phong có thể rõ ràng nghe được phía sau truyền đến tiếng xé gió, biết không có khả năng chạy thoát, khi cùng đường mạt lộ, đáy mắt cũng hiện ra dũng mãnh, khi đặt chân trên một bức tường vây, đồng côn trong tay đột nhiên vung ra phía sau.
Oành --
Giữa không trung vang lên một tiếng sấm nổ, Tề Mi Côn trong nháy mắt gãy thành ba đoạn.
Dạ Kinh Đường ở khi đối phương có dị động cũng làm ra phản ứng, đao bên hông ra khỏi vỏ chuẩn bị tập kích cận thân, nhưng phát hiện binh khí của đối phương gãy thành ba khúc, lúc này nhấc đao lên trên để thủ, để tránh tam tiết côn vòng qua đỉnh đầu quét đến phía sau.
Keng --
Tia lửa tóe ra!
Thạch Ngạn Phong toàn lực quét xuống một côn, nện về Dạ Kinh Đường đang lăng không về mặt đất, kết quả còn không kịp tiếp tục chạy trốn, Diêm Vương lấy mạng phía sau lại lần nữa bắn lên.
Trong nháy mắt khi Dạ Kinh Đường rơi xuống đất, đã đặt Đông Phương Ly Nhân dưới đất, hai chân chấn động mạnh mẽ đằng không mà lên, hai tay cầm đao giữa trời chém ngang. Táp --
Thạch Ngạn Phong phản ứng cực nhanh, đã thu hồi tam tiết côn bảo vệ trước ngực, nhưng chưa từng nghĩ đao quang trước mặt lóe lên, sợi dây xâu chuỗi hai đoạn đồng côn, đã trực tiếp bị chặt đứt, lưỡi đao sáng như tuyết từ ngực khẽ quét qua.
Phốc –
Tiếng đao đâm vào thịt trầm đục, miệng máu xuất hiện trước ngực Thạch Ngạn Phong, mặc dù không sâu, nhưng từ sườn trái kéo đến vai phải.
Táp --
Thạch Ngạn Phong nắm lấy hai đoạn côn đứt, chưa làm ra phản kháng hợp lý, trước mắt đã lần nữa lại hiện lên đao quang.
Dạ Kinh Đường liên tục ra hai đao, tinh chuẩn không sai bổ vào trên cùng một vết thương.
Lần này da Kim Lân hỏng cũng khó ngăn cản, máu tung tóe giữa không trung, lưỡi đao nghiêng chém vào thịt chặt đứt vài cây xương sườn, cơ hồ là rạch mở thân thể Thạch Ngạn Phong.
“Khục -- “
Thạch Ngạn Phong kêu rên một tiếng, như là hổ sắp chết, cầm côn đồng trong tay ném ra, sau khi hạ xuống mặt đất thì che ngực điên cuồng chạy trốn.
Nhưng ngực hắn cơ hồ đã bị đào lên, không kịp chữa trị căn bản sống không được, chạy không được mấy bước đã vì mất lượng máu lớn mà hôn mê.