Chương 645. Tới Nhà Giam
Dạ Kinh Đường vừa đi vào đại môn Hắc Nha, còn chưa tìm người hỏi thăm, đã phát hiện Thiết Tí Vô Thường Xà Long chạy tới, xa xa đã chắp tay nói:
"Dạ đại nhân Dạ đại nhân, may mắn mà có ngài tối hôm qua liệu sự như thần, nếu là Liễu Thiên Sanh thật sự bị người của Hồng Sơn bang làm thịt, ta đúng là không thể vui vẻ…."
Bản thân Xà Long Tông Sư nhập môn, con trai có thể được lão võ khôi nhìn trúng làm quan môn đệ tử, đúng là đại cơ duyên khó được, hôm qua Liễu Thiên Sanh thiếu chút đã bị hố, Xà Long bị hù dọa đến bây giờ cũng ngủ không được, hận không thể canh giữ ở trước mặt Liễu Thiên Sanh làm bảo tiêu.
Dạ Kinh Đường đưa tay ra hiệu, hỏi:
"Hôm qua bắt hai người trở lại, họ như thế nào?"
"Thạch Ngạn Phong thân trúng mấy loại độc, đã kịch độc công tâm, Vương thái y nói y giữ mệnh cũng có thể nhưng không có ý nghĩa, buổi sáng đã tắt thở, thi thể đưa đi cho Trương Cảnh Lâm để hắn nghiên cứu một chút.
"Về phần Trịnh khôn, bị nghiêm hình tra tấn một đêm, miệng tương đối cứng rắn, cận kề cái chết cũng không khai."
"Thật sao? Đi qua đó xem."
Tháng trước địa lao bị sập một phần, bây giờ đã tu sửa, khách cũng so với ngày xưa nhiều hơn không ít.
Đi Ô Châu một chuyến thu hàng tương đối khá, Ô Vương bị giam lỏng ở Tông phủ đợi thẩm tra, các môn khách như Bạch Tư Mệnh thì bị giam ở địa lao, còn có bọn người Diêu Văn Sơn nửa sống nửa chết, lại tính cả các đỉnh tiêm cao thủ ngày xưa bắt được, tổng thể khá là xa hoa.
Dạ Kinh Đường và Xà Long một đường đến địa lao tầng hai, còn tới các phòng giam đánh giá một chút, xem xét tình trạng cơ thể của các tù phạm, kết quả đi ngang qua phòng chữ thiên số một, phía dưới là hai nam nhân có chút lạ mặt bỗng nhiên nhảy nhót mở miệng kêu oan:
“Dạ đại nhân! Nếu không ngài đưa hai ta ném đi Hình bộ phán quyết đi, âm mưu giết người nhưng cũng chưa làm ngài bị thương, ấn theo luật cũng nhiều nhất phán ba năm, bị nhốt đến chết ở đây không thích hợp...”
Dạ Kinh Đường đi ra ngoài một chuyến, đã nhanh chóng quên mất hai tên sát thủ chuyên nghiệp này, quay đầu hỏi:
“Hai tên này xử trí như thế nào?”
Xà Long nghĩ nghĩ: “Gần nhất tra được một chút, hai tên này lúc đầu lộng hành ở Yến Châu, án cũ đều là đánh nhau ẩu đả, về sau đắc tội Lục Tiệt Vân không còn chỗ đặt chân, mới nghĩ đến đi Bắc Lương làm một món lớn, giao cho Hình bộ nghiêm phán theo luật, nhiều nhất là bị đày. Theo ta thấy, trước tiên cứ giam giữ đi, hai tên này cũng có chút võ nghệ, chờ ngày nào đó gặp gỡ kẻ hung ác thì kéo ra ngoài để bọn hắn làm pháo hôi lập công chuộc tội, nếu có thể còn sống trở về thì lại chuyển giao cho Hình bộ, vật tẫn kỳ dụng.”
Dạ Kinh Đường nhìn xuống miệng giếng:
“Tại sao các ngươi lại đắc tội Lục Tiệt Vân?”
Vương Nhị bị nhốt mấy tháng, người đã sắp hoang mang, vội vàng trả lời:
“Quê quán của ta ở gần tại Yên sơn, ta cùng ca ta có lần nhận được công việc đi vào trong núi tìm hổ tiên dược có kích thước dài, cứ đuổi theo rồi không biết đã chạy tới nơi nào, chợt nghe có người đang kêu thảm, giống như bị rút gân lột da, huynh đệ chúng ta chạy tới nhìn, kết quả còn chưa đi tới trước mặt đã bị người Tiệt Vân Cung ngăn cản, muốn hạ sát thủ tại chỗ, mà hai huynh đệ ta chạy mất...
“Huynh đệ chúng ta động thủ với người của Tiệt Vân Cung, khẳng định là sống không được, nên không dám về nhà, trực tiếp chạy trốn, nửa đường đã nghe được tin tức giang hồ đồn thổi, nói huynh đệ chúng ta tự mình vào phía sau núi của Tiệt Vân Cung trộm đồ, còn giết mấy đệ tử, hạ giang hồ tru sát lệnh, cái này hoàn toàn là vu oan...”
Dạ Kinh Đường cau mày nói:
“Là ai đang kêu thảm?”
“Không biết, ta đoán chừng là Tiệt Vân Cung đang làm chút chuyện táng tận thiên lương, lại nói đây có được tính là tố giác lập công?”
Dạ Kinh Đường lắc đầu nói:
“Đây mà coi là tố giác gì, về sau tỉnh ngộ cho tốt, tranh thủ khi còn sống có thể ra ngoài một lần nữa làm người.
“Aizz? Dạ đại nhân, nếu không ngươi nhốt hai huynh đệ ta vào lao ngục, chí ít có cái cửa sổ mái có thể nhìn thấy mặt trời... đại nhân?...”
·······
Dạ Kinh Đường quay người đi ra khỏi cửa, dò hỏi:
“Tiệt Vân Cung trong bóng tối giết người như cỏ rác?”
Xà Long suy tư một chút:
“Tiệt Vân Cung lớn như vậy, giết người như cỏ rác thì không cần thiết trốn ở trong rừng sâu núi thẳm. Việc này ta ghi lại trước, về sau có rảnh sẽ điều tra thêm.”
Dạ Kinh Đường không có lưu ý thêm trên loại chuyện nhỏ nhặt này, cùng nhau đi tới chỗ sâu nhất trong địa lao.
Tào công công bị nhốt ở địa lao tầng ba, nhưng gian ngục giam tầng ba xa hoa, không có không gian lớn như hai tầng trên, chỗ còn trống ra chính là phòng tra tấn.
Dạ Kinh Đường đi đến ngoài cửa sắt, dò xét từ cửa sổ nhỏ, có thể thấy được không gian tra tấn không lớn trong phòng lóe lên mấy ngọn đèn dầu, ở giữa đốt một chậu than, nhiệt độ vẫn còn tương đối cao, không khác lắm với tiệm thợ rèn.