Chương 733. Bị Thương Chút
Từ khi Nữ Đế ngồi lên long ỷ, đã định sẵn sẽ thành người cô đơn, trừ thân muội và sư tôn, không thể tin tưởng bất kỳ kẻ nào, bởi vì nàng không rõ, những thần tử ở trước mặt luôn một mực cung kính với nàng có phải sau lưng là gian tế Bắc Lương, cọc ngầm của Bình Thiên Giáo, thậm chí là thích khách chư vương phái tới hay không.
Nhưng sau khi quen biết Dạ Kinh Đường lâu như vậy, những lo lắng này từ từ bị gạt bỏ, Dạ Kinh Đường có vô số cơ hội ám sát nàng, cũng có thể bằng vào sự tin tưởng của nàng cùng Ly Nhân thử đi giành quyền thế địa vị để làm được chuyện lớn hơn.
Nhưng tất cả hành vi của Dạ Kinh Đường, chính là một giang hồ đại hiệp thuần túy, có dã tâm cũng là làm thiên hạ đệ nhất giang hồ, không màng đến danh lợi, mọi thứ chỉ nhận tình nghĩa, nàng và Ly Nhân ban cho hầu tước, chức quan, bổng lộc, ở trong mắt Dạ Kinh Đường có khả năng thật sự không bằng một bản Hiệp Nữ Lệ.
Mà liều mạng che chở cho nàng cùng Ly Nhân, hiển nhiên cũng không phải bởi vì thân phận các nàng, mà coi các nàng là bằng hữu, hoặc là hơn cả bằng hữu.
Một nam nhân như vậy, Nữ Đế muốn nghi kỵ cũng không biết phải nghi kỵ như thế nào, nếu như Dạ Kinh Đường là cọc ngầm của thế lực nào đó, đó cũng là cọc ngầm không xứng chức nhất thế gian...
Tinh thần Nữ Đế bay vạn dặm suy nghĩ lung tung, không biết sự yên lặng đã qua bao lâu, tĩnh thất lặng ngắt như tờ bỗng nhiên vang lên âm thanh:
Thùng thùng -- đông --
Có người đang gõ ám ngữ ở cửa đá.
Bốn nữ ám vệ quay đầu hỏi xin ý kiến của Nữ Đế, nhanh chóng rút chốt sắt niêm phong cửa đá, sau đó cửa đá lắc lư rồi xuất hiện một khe hở, tiếng hò hét cũng truyền đến từ bên ngoài:
“Một hai ba -- “
Trong lòng Đông Phương Ly Nhân tràn đầy lo lắng, trực tiếp ngồi xổm dưới đất, nghiêng đầu xem xét bên ngoài.
Ngoài vườn hoa là một đống hỗn độn, còn có thể nhìn thấy không ít ánh lửa và sương mù, hơn bốn mươi tên lực sĩ dùng vải ướt che kín miệng mũi, tay cầm tám cái xích sắt, đi lên dùng toàn lực lôi kéo, dần dần kéo ra khối đá ngàn cân. Mà bên ngoài cửa đá bị niêm phong, một nam tử lưng đeo bội đao đang đứng.
Nam tử mặc một bộ quan bào màu đen, lưng đeo đai ngọc, nhìn sạch sẽ mà uy nghiêm, tựa như chẳng có chuyện gì.
Nhưng băng gạc trên hai tay nam tử đã ẩn rỉ ra màu đỏ, sắc mặt có chút phiếm hồng, vẫn làm lộ trận hỗn chiến vừa rồi thảm liệt bực nào.
“Dạ Kinh Đường?!”
Đông Phương Ly Nhân và Dạ Kinh Đường quen biết lâu như vậy, không phải chưa từng thấy hắn bị thương, nhưng lần trước đánh bại Hiên Viên Triều, cũng không thấy Dạ Kinh Đường lâm vào loại cảnh ngộ này, cửa đá vừa nâng lên, đã lao vụt ra từ phía dưới, đi tới trước mặt hắn:
“Ngươi....”
Đông Phương Ly Nhân muốn bắt mạch cho Dạ Kinh Đường, nhưng đi vào mới phát hiện dưới y phục Dạ Kinh Đường cũng không vuông vức, khắp nơi đều có vết tích băng bó, quả thực là không dám động bừa, chỉ lo lắng vạn phần nhìn qua:
“Ngươi bị thương như thế nào?”
Dạ Kinh Đường đưa tay kéo Đông Phương Ly Nhân tới cạnh đại môn để tránh chặn đường, sắc mặt hết sức bình tĩnh:
“Bị thương ngoài da một chút, tình trạng không mấy nghiêm trọng, tặc tử Lục Tiệt Vân đã đền tội, đại đội binh mã đã đến chân núi, trước mắt không có gì đáng ngại. Vừa rồi khi tặc tử công kích, ta bị áp chế trước cửa, có người dùng ám khí đánh lén, Thái hậu nương nương giúp ta ngăn cản ám khí, trúng Tù Long Chướng...”
“Hả?”
Sắc mặt Đông Phương Ly Nhân đột biến, tay vịn Dạ Kinh Đường có chút lay động, dò hỏi:
“Gọi Vương thái y tới chưa? Còn có Trương Cảnh Lâm...”
“Đều đã gọi tới, tình huống trước mắt của Thái hậu nương nương coi như ổn định, nhưng nhất định phải nhanh chóng giải độc. Vương thái y, Trương Cảnh Lâm, còn có một nữ vu sư của Tây Hải chư bộ, thương lượng ra hai biện pháp, một là tìm Kim Lân Đồ cùng Long Tượng Đồ, hai là đi Tây Hải chư bộ tìm Độc Sư lấy giải dược, có khả năng lập tức xuất phát...”
Đông Phương Ly Nhân ở bên trong không biết gì hết, bây giờ đứng trước một đống tin tức lớn như vậy, khẳng định có chút không rõ đầu mối.
Mắt thấy hơi thở Dạ Kinh Đường rất loạn, đỡ hắn đến tẩm điện xong bên cạnh:
“Ngươi ngồi xuống rồi nói. Bây giờ Thái hậu đang ở đâu?”
“Dưới chân núi...”
Nữ Đế Đại Ngụy ở dưới sự bảo vệ của ám vệ đi tới, nhìn thấy bộ dáng của Dạ Kinh Đường, kỳ thật cũng muốn hỏi thăm hai câu.
Nhưng thân là đế vương, cục diện hỗn loạn như vậy vẫn phải khiến cho triều thần an tâm, lập tức dẫn theo ám vệ đi ra ngoài...
Cùng lúc đó ở dưới núi.
Trên mặt sông yên lặng, một bóng trắng giống như ma quỷ theo dòng nước trôi xuống, trên mặt sông có vệt đuôi màu trắng, thuyền nhỏ qua lại nghe thấy động tĩnh, nhưng khi đảo mắt nhìn lại, trong tầm mắt cuối cùng chỉ còn lại một đốm trắng mơ hồ.
Tuyền Cơ Chân Nhân rời khỏi Tam Hà Trấn đã nhanh chóng trở về, vừa đi không bao lâu, đã nhận được chim bồ câu đưa thư từ Ngọc Đàm Sơn Trang, biết đã xảy ra chuyện lớn, lập tức dùng tốc độ cao nhất mặc kệ cái giá phải trả lao vùn vụt chạy về.
Tam Hà Trấn cách Vân An hơn hai trăm dặm, Tuyền Cơ Chân Nhân lại không dùng nhiều thời gian, đến khi có thể nhìn thấy sơn trang nguy nga bên bờ sông, đám người múa may loạn xạ bên trong vẫn chưa kết thúc.