Chương 759. Làm Càn!
Gió thổi bay lá mùa thu, trong tầm mắt không có màu sắc nào khác ngoại trừ màu son phấn.
Dạ Kinh Đường đeo bội đao đứng gần hồ, bên người là Đông Phương Ly Nhân mặc áo choàng trắng, nhìn gần giống đôi trai tài gái sắc, mà nhìn từ xa quả thực giống Hắc Bạch song sát.
Thái Hậu ăn mặc như quý phu nhân của một gia đình giàu có, mang theo Hồng Ngọc chậm rãi đi vào rừng, xung quanh không có người nhàn rỗi nên cuối cùng nàng cũng tìm thấy thoải mái hơn chút, sau khi đi dạo được một đoạn, thấy Dạ Kinh Đường không nhìn chằm chằm vào nàng, mới len lén lấy cuốn sách quý giá từ trong ngực ra, lật đến một trang nào đó phía sau, so sánh chung quanh.
Hồng Ngọc ở bên cạnh đỡ Thái Hậu Nương Nương, suốt ngày sớm chiều ở chung tự nhiên hiểu được Thái Hậu đang so sánh cái gì, có chút bất đắc dĩ nói: "Cuốn sách này do tiền triều viết, đã qua hơn một trăm năm, người viết sách vẫn là một tiểu quan công bộ, có lẽ chỉ là nghe nói đến Phong Diệp Hồ, làm sao tìm được thứ này trên sách..."
“Ngươi thì biết gì? Người ta là thợ thủ công, đặc biệt thực dụng, ngay cả trong cung có mấy viên gạch cũng phải viết rõ ràng, làm sao có thể viết bậy ở chỗ này... Nhìn này, có phải đây không?”
Thái Hậu Nương Nương đi tới giữa hai cây phong lớn, đối chiếu trên sách:
"Năm đó Yến Thái Hậu bị lừa đến nơi này, thế tử buộc một cái đu dây vào hai cây, sau đó hai người nhảy dây bên cạnh…Khụ...."
Hồng Ngọc ngẩng đầu cảm thấy hai cây phong này chắc chắn chưa đến trăm tuổi, nhưng nàng không dám chọc giận Thái Hậu Nương Nương nữa, chỉ dò hỏi: “Vậy ta đi tìm hai sợi dây thừng nhé?”
"Đi đi đi..."
Cách đó không xa, Đông Phương Ly Nhân nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Thái hậu, khóe miệng hơi nhếch lên, đưa mắt quay lại nhìn mặt hồ như gương: “Lương Châu kỳ thật không phải rừng thiêng nước độc như trong lời đồn, chẳng qua mạch nước quá ít, đất đai rộng lớn, dân cư thưa thớt, sau này nếu triều đình dư tiền sẽ bắt hết đám mã phỉ ở Lương Châu lại, tụ tập một chỗ tu sửa kênh đào lớn, chỉ cần đào xong hồ Thiên Lang, dẫn nước vào lạch sông cổ, bãi xương hoang vắng sẽ lập tức được hồi phục, trở thành mảnh đất màu mỡ ngàn dặm.”
Bãi xương hoang ngày xưa vốn là một đầm lầy, sau này khô cạn, khắp nơi thấy xương cốt nên có tên là Bãi Xương Hoang.
Dạ Kinh Đường nghe thấy Ngây Ngốc lại nói những công trình ngàn năm này, lập tức xen vào: "Biện pháp này e là không được, trong trấn có hơn một ngàn người, ban ngày thoạt nhìn tưởng là tiêu sư buôn bán giao dịch thiện lương, buổi tối ra bên ngoài sẽ biến thành cái gì, ai cũng đều không biết, căn bản bắt mãi không hết."
Đông Phương Ly Nhân chỉ thuận miệng nói một chút, đang thưởng thức phong cảnh đã thấy Phạm Thanh Hòa đi ngang qua đoàn xe ôm vài con cá nướng, còn Chim Chim thì nhảy nhót vây quanh thành vòng:
"Chít chít ..."
Dạ Kinh Đường thấy vậy vội vàng đi tới trước mặt, mỉm cười nói:
"Phạm cô nương khách sáo rồi, sao còn mua cho chúng ta. ”
Phạm Thanh Hòa đối diện trước mắt, đưa cho Dạ Kinh Đường một con cá nướng:
"Tiện tay mua. Vừa rồi ở trên trấn, ta gặp được một công tử trẻ tuổi muốn mua chim ưng của ngươi, ra giá một ngàn lượng bạc, rất nghĩa khí. Ta để ý một chút, hình như là thành viên của Hắc Kỳ Bang, võ công của đoàn tùy tùng xem chừng không thấp, có hơn hai mươi chiếc xe lớn…”
Dạ Kinh Đường vừa rồi không để ý tới những người trong thị trấn, nhưng đây là một trong những đầu mối giao thông của Bãi Xương Hoang, đoàn lữ hành của Hắc Kỳ Bang có nhiều người như vậy, đụng mặt cũng không có gì lạ.
"Hiểu rồi, ta sẽ chú ý nhiều hơn."
"Ừm."
Phạm Thanh Hòa gật đầu, sau đó mang theo Chim Chim tiến tới gần đoàn xe.
Đông Phương Ly Nhân đứng cách đó không xa, nghe Phạm Thanh Hòa nói như vậy, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Hắc Kỳ Bang sắp rời khỏi đây, hẳn là muốn xuất quan, nếu như Hắc Kỳ Bang âm thầm vận chuyển vật cấm, nói không chừng được cất trên xe, nếu có người lấy được toàn bộ đồ ăn trộm thì không cần điều tra tiếp... Nhưng chỉ cần nắm được bằng chứng phạm tội, ngươi sẽ phải tiết lộ danh tính, điều này có thể gây bất lợi cho tiền đồ sau này của ngươi.”
Dạ Kinh Đường cũng dự tính như vậy, nhìn sắc trời:
“Xem xét tình hình là điều đương nhiên. Sa mạc mênh mông bát ngát, ban ngày muốn tới gần khó hơn cả lên trời, chờ đến lúc trời tối, ta sẽ lẻn vào kiểm tra một lần."
Đông Phương Ly Nhân gật đầu, không nói thêm gì nữa, nàng gắp cá nướng lên, cắn một miếng nhỏ, đang định nhai từ từ thì phát hiện Dạ Kinh Đường đang nhìn mình liền đưa cá nướng qua:
"Ừm…"
Dạ Kinh Đường hiểu được ý của Ngây Ngốc nhưng vẫn cố ý hiểu lầm, làm ra bộ dáng thụ sủng nhược kinh, hơi cúi đầu há miệng tiến đến muốn đón thịt cá.
“?”
Đông Phương Ly Nhân sửng sốt, vội vàng khép môi lại nhưng vẫn bị hôn mạnh, ánh mắt nhất thời tức giận, lui về phía sau giơ tay lên nện vào vai Dạ Kinh Đường:
"Ngươi làm càn!”