Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 77 - Chương 77 - Không Phải Ngài Vừa Dạy Sao?

Chương 77 - Không Phải Ngài Vừa Dạy Sao?
Chương 77 - Không Phải Ngài Vừa Dạy Sao?

Chương 77. Không Phải Ngài Vừa Dạy Sao?

Cừu Thiên Hợp vốn đang cảm thấy Dạ Kinh Đường là cái ‘Phế vật’, ngay cả ‘ Kiếm ý’ cũng không biết rõ ràng đã bắt đầu vẽ mèo vẽ hổ, nếu học càng giống, sẽ chỉ càng lầm đường lạc lỗi —— bởi vì Thiên Hợp Đao căn bản không có chiêu thức cố định, tất cả đều là ý cảnh.

Nhưng rất nhanh, vẻ mặt bất mãn của Cừu Thiên Hợp liền biến thành không hiểu.

Dạ Kinh Đường diễn luyện hai lần, liền phát hiện kiếm pháp Cừu Thiên Hợp dạy có chút lạ —— vận khí lộ tuyến lơ lửng không cố định, mới nhìn thì làm kiểu nào cũng đều đúng, truy đến cùng thì tất cả đều lệch.

Đối với loại cảm giác cổ quái này, Dạ Kinh Đường cũng không có để tâm vào chuyện vụn vặt, hắn càng tin tưởng vào phán đoán của mình, dạy không đúng, thì không làm theo tài liệu giảng dạy nữa, cẩn thận cảm giác cách đánh ra một kiếm kia, để cảm giác được kiếm pháp dẫn đường.

"Hô. . . Hút. . ."

Trong thạch thất lặng ngắt như tờ, Dạ Kinh Đường một tay cầm kiếm, chậm chạp tái diễn lại động tác của Cừu Thiên Hợp, mỗi lần đều không giống nhau.

Ánh mắt của Cừu Thiên Hợp hơi kinh ngạc, không ngờ tới ngộ tính của Dạ Kinh Đường lại tốt như vậy, không cần hắn chú giải, đã tìm được đường tắt nhập môn, bắt đầu cảm thụ được huyền cơ giấu giếm trong chiêu thức.

Thiên Hợp Đao không phải kiếm pháp mạnh nhất thế gian, lại là kiếm pháp khó học nhất.

Bởi vì « Thiên Hợp Đao » yêu cầu không cao đối với tố chất thân thể của người luyện, mà « Đồ Long Lệnh » và « Bát Bộ Cuồng Đao » và những kiếm pháp khác thì lại cần tố chất, nữ nhân thậm chí không thể luyện tốt bằng nam nhân.

« Thiên Hợp Đao » phổ biến càng rộng, uy lực càng không tầm thường, cái giá của nó dĩ nhiên chính là độ khó luyện tập cực cao, rất khảo nghiệm ngộ tính người luyện, thậm chí có chút giống Huyền học ; kẻ ngu dốt thì khả năng học cả một đời cũng không cách nào đăng đường nhập thất.

Dạ Kinh Đường có thể nhanh chóng sờ đến quyết khiếu như vậy, nhập môn là chuyện sớm hay muộn mà thôi, theo Cừu Thiên Hợp, nhiều nhất ba tháng. . . tháng. . .

Cừu Thiên Hợp đang suy nghĩ xem phải mất bao nhiêu lâu thì lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ra.

Chỉ thấy Dạ Kinh Đường một tay cầm kiếm,diễn luyện hơn mười lần, sau đó bỗng nhiên dừng lại, không nhúc nhích tí nào.

Ngọn lửa từ đèn trên vách tường hắt xuống, kiếm trong tay Dạ Kinh Đường cũng yên tĩnh như ánh đèn.

Chờ động tác hô hấp của hắn mang theo chút sóng, thì ngọn lửa lại hơi lắc lư, kiếm trong tay Dạ Kinh Đường cũng rung động theo.

Ánh mắt của Cừu Thiên Hợp kinh ngạc, hơi có chút trầm mặc, cổ tay run nhẹ.

Soạt ——

Trong địa lao xuất hiện tiếng vang chói tai do kim loại va chạm vào nhau.

Trên thân Cừu Thiên Hợp trúng Nhuyễn Cốt Hương, công phu mười phần giờ còn không đến một phần, tay phải khẽ nâng lên, dây sắt thô nặng được buộc nơi cổ tay trong nháy mắt bị kéo căng ra, hóa thành một đầu roi thép, quất về phía Dạ Kinh Đường.

Nhưng trước lúc Cừu Thiên Hợp xuất thủ, Dạ Kinh Đường đã có động tác.

Táp ——

Trong địa lao lóe lên ánh kiếm mang theo tiếng gió, trong nháy mắt thổi tắt nến tàn trên tường.

Dây sắt trong tay Cừu Thiên Hợp vừa mới kéo căng, một đườnt ánh sáng liền xuyên qua xiềng xích, để xích sắt kẹt cứng lại, mũi kiếm cũng dừng ngay trước khuỷu tay đang phát lực của hắn, vừa đúng lúc đâm thủng áo tù, lại không bị thương tới da thịt nửa phần.

Soạt ——

Xiềng xích mất đi lực đạo, lần nữa rơi xuống đất, tất cả động tĩnh đều im bặt, ánh sáng cũng tối xuống.

Xoạt ~~~

Dạ Kinh Đường chậm rãi thu kiếm trở vào bao, từ bên hông lấy ra cây châm lửa, đi về phía ngọn đèn, tán thánh nói:

"Đao pháp tốt. Địch không động ta không động, nếu địch động ta động trước; dựa vào cảm giác biến hóa rất nhỏ của đối thủ, sớm phá chiêu và phản kích, từ đó vĩnh viễn nhanh hơn người ta một bước, tiền bối sáng tạo ra kiếm pháp này, chỉ sợ là một vị kỳ nhân có điều kiện thân thể phổ thông, nhưng ngộ tính khoáng đạt hơn người. . ."

Trong thạch thất không có tiếng đáp lại.

Ánh mắt của Cừu Thiên Hợp tỏ vẻ không thể tưởng tượng, một lát sau mới mở miệng hỏi thăm:

"Làm sao mà ngươi biết Thiên Hợp Đao?"

"Hả?"

Dạ Kinh Đường dùng cây châm lửa nhóm lửa lại, đảo mắt nhìn lại, phát hiện Cừu Thiên Hợp đang nhìn hắn thì nháy nháy mắt:

" Không phải Cừu đại hiệp vừa dạy sao?"

"Lão phu vừa dạy. . ."

Cừu Thiên Hợp kém chút nữa đã nói ra lời giống như Lạc Ngưng, nhưng mà lần trước được chứng kiến Dạ Kinh Đường dùng « Bát Bộ Cuồng Đao », đánh giá trong lòng đã rất cao, cuối cùng vẫn kịp phản ứng, khẽ gật đầu, tay phải hạ xuống:

"Ra ngoài đi, để lão phu yên tĩnh."

"Chẳng lẽ là ta hiểu sai rồi sao?"

"Không sai. Sư phụ đưa tới cửa, tu hành dựa vào bản thân, trở về tự mình luyện, về sau không có việc gì đừng đến quấy rầy lão phu tu luyện."

"« Thiên Hợp Đao » chỉ có một chiêu này sao?"

"« Thiên Hợp Đao » cầu ý cảnh, được tính là công phu bên trong, trọng tâm chính là ‘Trở tay chém một kiếm’, nhưng thiên biến vạn hóa vô định hình. Ngươi vừa nhìn thấy là một góc của băng sơn, không nên coi thường kiếm pháp này, chờ ngươi luyện lâu hơn một chút, là có thể hiểu chỗ bá đạo của kiếm pháp này."

Dạ Kinh Đường cảm thấy « Thiên Hợp Đao » thật sự rất huyền diệu, mặc dù hắn cảm giác nó không lợi hại bằng kiếm pháp mà nghĩa phụ dạy, nhưng đường đi trong đó là muốn lớn bao nhiêu thì được bấy nhiêu, tiềm lực cực lớn, còn cần dụng tâm nghiên cứu lĩnh ngộ.

Vừa nghĩ tới đó, Dạ Kinh Đường chắp tay thi lễ:

"Đa tạ Cừu đại hiệp khẳng khái dạy dỗ, về sau có chỗ không hiểu, mong rằng Cừu đại hiệp có thể chỉ điểm. Tại hạ cáo từ trước."

"Aizz.. . ."

Cừu Thiên Hợp quả thực là nghĩ đến một câu:

"Về sau ngươi không chỉ dạy lão tử là tốt lắm rồi, sao ta có thể chỉ dạy ngươi."

Nhưng lời này quá tổn hại đến khí phách của Tông Sư, cuối cùng cũng không nói, chỉ là tựa vào tường suy nghĩ. . .

Bình Luận (0)
Comment