Chương 780. Trung Thành
Mục đích thuở nhỏ của Hồ Diên Kính đúng là phong hầu bái tướng, tái hiện vinh quang của tổ tông, về phần làm cho nước nào, với hắn mà nói cũng không khác gì nhau, vì thế hắn không chỉ làm thuộc hạ cho Lương Vương, mà còn âm thầm gia nhập vào phe Tả Hiền Vương của Bắc Lương, ai có bản lĩnh thì hắn chính là người của người đó. Nếu Đông Phương Thượng Thanh nắm không thả, Lương Vương phái người tra rõ hắn, thật sự tra ra thứ gì, cho dù hắn không chết cũng phải bỏ chạy khỏi Bắc Lương, vứt bỏ gia nghiệp tích lũy nhiều năm như vậy.
Thấy Đông Phương Thượng Thanh khó nhằn, Hồ Diên Kính muốn thay đổi suy nghĩ gần như không có khả năng, nhưng cũng không thể ngồi chờ chết, vì thế trong những ngày này đều đang nghĩ cách lấy lại hình tượng bản thân.
Hồ Diên Kính đi trên đường nhỏ chốc lát, rất nhanh đã đến một quán trà cũ, sau khi đẩy mành cửa ra, có thể thấy được bên trong bày bốn cái bàn vuông. Một chưởng quỹ ăn mặc như lão đầu, đứng cạnh lò nấu nước trà, mà trên mặt bàn nơi hẻo lánh đặt một đĩa đậu phộng, hai vị khách giang hồ trẻ tuổi ngồi bên bàn, đang nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy Hồ Diên Kính tiến đến, hai vị khách giang hồ đều sững sờ, tiếp đó hô lên:
"Hồ bang chủ, sao ngươi cũng đến đây."
Người nói chuyện là Tào A Ninh, người cầm thư đề cử của Hồ Diên Kính, chạy đến nơi đây tìm quý nhân. Đáy mắt Hồ Diên Kính cũng có chút ngoài ý muốn, đi đến trước bàn ngồi xuống:
“Vương ở đây?
Để các ngươi tới tìm Tả Hiền Vương, sao các ngươi còn ở nơi này?”
Tào A Ninh lắc đầu thở dài, ra hiệu chưởng quỹ pha trà:
"Hồ bang chủ đảm bảo không có tác dụng. Tả Hiền Vương nghi ta chen ngang, không chịu giữ chữ tín, để chúng ta giao phí nhập đội trước. Ta nghĩ hai vương gia Đại Ngụy muốn mưu đồ bí mật ám sát Nữ Đế, cái này còn đòi ta giao phí nhập đội gì?"
Hồ Diên Kính nâng chung trà lên nhấp miệng, hừ nhẹ nói:
"Khả năng không phải nghi ngờ thân phận của ngươi, mà là nghi ngươi thành sự không có bại sự có thừa. Ngươi ở Đại Ngụy châm ngòi thổi gió bốn phía, sặc mùi phản bội không thể nghi ngờ, nhưng làm nhiều năm như vậy, ngay cả một sợi tóc của Nữ Đế cũng không đụng được, còn cho Nữ Đế cái cớ tước bỏ thuộc địa. Ngươi nói bản lĩnh làm việc thế này, ai dám dùng ngươi?”
Lão đầu pha trà bên cạnh tên là Đỗ Đàm Thanh, nhìn bề ngoài xấu xí nhưng thân phận không thấp, là đầu lĩnh tình báo dưới trướng Tả Hiền Vương Bắc Lương, phụ trách công việc tình báo của chư bộ Tây Hải kiêm biên quan Đại Ngụy.
Đỗ Đàm Thanh cầm theo cái ấm trà, đi vào cái bàn trước mặt châm trà, nói tiếp: "Lời ấy của Hồ bang chủ rất có lý. Hai người các ngươi, đặc biệt là Hứa Thiên thiếu hiệp, luận bản lĩnh đủ để trở thành phụ tá đắc lực của vương gia, Tào đại nhân xuất thân ám vệ đại nội cũng có thể giữ chức vị quan trọng. Nhưng quá khứ lý lịch của Tào đại nhân, ai thấy cũng sợ -- đi theo phế đế, phế đế đổ lại đi theo Ô Vương, Ô Vương không còn, Yến Vương kiêu hùng lợi hại như vậy, cũng không biết bị ngươi lột một lớp da...
Tào A Ninh bất đắc dĩ nói: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, bọn hắn không thành đại sự, chỉ có thể nói bọn hắn không có mệnh Thiên tử, không thể nói ta không góp sức. Tả Hiền Vương thì khác..."
"Vương gia trung thành với Đại Lương, giúp quốc quân thống nhất thiên hạ, nhưng không có ý thay thế..."
Sau khi Đỗ Đàm Thanh nói hai câu, ngồi xuống bên bàn, đảo mắt nhìn về phía Hồ Diên Kính: "Hình như Hồ bang chủ bị thương, vì nguyên nhân gì?"
Hồ Diên Kính thở dài: "Vài ngày trước ở bãi xương hoang, gặp một đội thương buôn nhỏ, vốn cho rằng là nhân vật nhỏ, kết quả đụng một cái mới phát hiện là Đại Long. Đương gia tự xưng là hậu nhân Dạ Trì bộ, thiếu chút nữa đã đánh chết ta..."
?
Đỗ Đàm Thanh nhướng mày: "Hậu nhân Dạ Trì Bộ?"
Tào A Ninh cũng sửng sốt một chút, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tây Bắc Vương đình cũng đã biến mất, nghe nói Thiên Lang Vương cuối cùng do Tả Hiền Vương tự tay giải quyết. Trên đời này còn có hậu nhân?"
Đỗ Đàm Thanh suy tư: "Chuyện năm đó lão phu có tham dự, dòng chính Dạ Trì bộ, chắc chắn đều đã chết trận. Nhưng mười tám năm trước, thế lực cuối cùng còn sót lại chạy thoát, trong một chiếc xe ngựa có thi thể của một tộc lão Dạ Trì bộ cùng vớ giày quần áo của một đứa bé, nhưng không có tung tích của đứa bé kia. Vương phủ tra xét nhiều năm, không có bất kỳ manh mối gì..."
Hồ Diên Kính nghe đến đó, nói:
"Có lẽ thật đúng là còn xót một số người, thế lực bây giờ tuyệt đối không nhỏ, cần báo cho vương gia đề phòng mới được."
Đỗ Đàm Thanh khẽ gật đầu, lại hỏi: "Hồ bang chủ tới là để thông báo tin tức này?"
"Việc này chỉ là tiện thể, còn có một chuyện khác..."
Hồ Diên Kính nói ra chuyện Đông Phương Thượng Thanh hoài nghi xong lại nói thêm:
"Tính cách của Thượng Thanh công tử bướng bỉnh, sinh nghi với ta, khẳng định sẽ giữ chặt chuyện đồ dùng trong cung không buông tha, nhưng tuổi còn nhỏ lòng dạ lại cao, cũng không phải không thể ứng phó. Ta tới đây là muốn Đỗ lão sắp xếp mấy tên sát thủ, đến ám sát Thượng Thanh công tử, đến lúc đó ta liều mình cứu giúp, cứ như vậy..."