Chương 849. Diệp Tứ Lang?
Tống Trì thấy thế, lúc này đứng dậy phủi phủi y bào, đi ra cửa theo Dạ Kinh Đường đến nơi đóng quân, hỏi:
"Chuyện gì?”
Dạ Kinh Đường quay đầu lại nhìn, xác định Trần thúc không có ở đây, mới thấp giọng hỏi:
"Trong thành có phải có người của Đoạn Bắc Nhai hay không?”
“...”
Tống Trì vừa nghe lời này, hiểu ý ngay, cũng quay đầu lại nhìn một chút, sau đó bước nhanh ra khỏi doanh trại:
"Có, ở gần lầu sứ, vị trí ta đều đánh dấu xong, nhưng mà phải xuống tay nhanh, giết xong phải đi ngay, bằng không bị người của chư bộ Tây Hải phát hiện sẽ rất phiền toái."
?
Dạ Kinh Đường khẽ gật đầu, cảm thấy hợp tác với Tống thúc sẽ thích hợp hơn, Tam Nương đã sớm giải thích nhưng hắn vẫn nói:
"Đánh một trận cho Tam Nương xả giận là được, đánh chết không ổn lắm. Tống thúc giúp ta chỉ người là tốt rồi, ta tự ra tay.”
Tống Trì vừa nghe lời này, không vui vẻ: "Kinh Đường, ngươi cảm thấy Tống thúc ta làm việc manh động, xuống tay không có chừng mực?”
"Không. Ta sợ lát nữa ta lên trên, xuống tay quá nặng không ai lôi ta về.”
"A, cũng đúng..."
…
Gần nhà kho lầu sứ.
Sau khi nhi tử Lương Vương là Đông Phương Thượng Thanh bị tập kích, gần kho lầu sứ tăng cường canh gác, ban đêm đèn đuốc sáng trưng, cũng có một số thương nhân ở trong phòng lưu trữ hàng hóa.
Trên ánh trăng đầu cành, ngoài cửa một gian khố phòng, có vài võ nhân cầm Hồng Anh Thương trong tay.
Một ít lực phu mang dược liệu đặc sản bên Nhai Châu từ trong kho hàng ra, đựng xe ngựa đậu ở cửa.
Ngoài cửa kho hàng, Trần Hạc của Đoạn Bắc Nhai ăn mặc bình thường, hai tay chắp sau lưng, đi cùng một gã địa vị cao khác, thấp giọng đàm luận:
"Hồ Diên Kính này có ý gì đây? Nói có đại gia nhiều tiền, nhưng truyền tin cho hắn mấy ngày không thấy phản hồi gì, đợt hàng này xuất ra thì chuyện cũng xong hết, sao ta có nhiều thời gian như vậy để chờ đợi hồi âm của hắn..."
"Lân Văn Cương không phải vật nhỏ, chúng ta không dám tiết lộ thân phận khiến đối phương nghi ngờ là có lý, chúng ta không sợ mắc bẫy của triều đình. Ngày hôm qua, trên đường có mấy tên đồ đệ nhìn giống như người của Hồng Hoa lâu, chẳng lẽ bọn họ cũng muốn vươn tay ra ngoài quan ngoại?"
Trần Hạc nghe được điều này, đáy mắt hiện ra vài phần khinh thường:
"Sau khi lão Thương Khôi chết, giang hồ không còn Hồng Hoa lâu nữa. Mấy tháng trước bọn họ xuất hiện một Diệp Tứ Lang, có chút mầm mống hồi quang phản chiếu, coi mình là hào môn giang hồ đơn giản là vì chưởng môn không so đo, bằng không lão phu nhất định phải làm bọn họ hiểu được mình có mấy cân mấy lạng…Hả?”
Trần Hạc là đường chủ của Đoạn Bắc Nhai, tuy chỉ quản lý tài chính nội vụ, nhưng võ nghệ cũng không tính là thấp, tán gẫu đến đây, dư quang bỗng nhiên phát hiện trên nóc nhà từ xa có chút dị động.
Trần Hạc quay đầu nhìn một chút, cảm thấy có người đang dò xét bên này, mang theo mấy môn đồ đi về phía khố phòng xa xa, dọc đường kiểm tra trái phải.
Khi hắn đi ngang qua nhà kho nơi Đông Phương Thượng Thanh bị đánh lần trước, sau bức tường vang lên một tiếng động nhỏ:
Bộp bộp…
Trần Hạc nhướng mày, lúc này giơ tay cầm Hồng Anh Thương trong tay đồ đệ.
Nhưng còn chưa cầm lên, vách tường trên khố phòng mới được sửa xong, ngay trước mắt chợt nổ tung.
Ầm ầm…
Với một tiếng nổ lớn, một hắc y nhân đeo mặt nạ lao ra từ phía sau bức tường với tốc độ cực nhanh, nắm lấy tay phải của hắn, rồi dùng hết sức giật mạnh.
Bộp…
Trần Hạc không kịp đề phòng, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, cả người đã bị túm lên không trung đánh ngang, ngã trên người đồ đệ bên cạnh, trực tiếp đánh bay hai đồ đệ không kịp phản ứng ra ngoài.
Rầm rầm!
Dạ Kinh Đường cũng không biết lão già này, nhưng Tam Nương và Tống thúc cực kỳ phản cảm với người này, nghĩ đến không phải là người tốt gì, cũng không dài dòng nhiều, thay phiên quăng Trần Hạc vài vòng. Sau khi xác nhận độ bền của làn da, hắn tiến về phía chiếc xe chở đầy hàng hóa ở phía xa trực tiếp ném qua.
Ầm ầm…
Rầm rầm…
Xe ngựa vừa mới tràn đầy dược liệu trong nháy mắt bị đụng tan tành, rương gỗ cùng dược liệu bay ngang ra ngoài như Thiên Nữ Tán Hoa.
Trần Hạc văng qua đống hàng hóa, ngã xuống đường, lăn mấy vòng rồi đập ngược vào tường nhà kho, khiến tường bị nứt như mạng nhện.
Rầm…
"Khụ khụ..."
"Kẻ nào..."
Môn đồ Đoạn Bắc Nhai bên ngoài khố phòng kinh hãi biến sắc, đồng thanh quát lớn lại bị tiếng động này trấn trụ, không dám tiến lên.
Bọn người Trần Hạc bị che mắt, ngã trên mặt đất thật sự không đứng lên, mắt thấy đối phương không tới bổ đao, mới vội vàng mở miệng: "Các hạ là ai? Sao lại vô cớ ra tay đả thương người?”
"Hồng Hoa lâu Diệp Tứ Lang. Tại sao đánh ngươi, trong lòng ngươi tự hiểu.”
“Diệp Tứ Lang?”
Sắc mặt Trần Hạc đột nhiên biến đổi.
Dạ Kinh Đường kỳ thực cũng không biết vì sao mình muốn đánh tên này, nhưng sau khi nói xong, thấy bản mặt đối phương “đột nhiên nhận ra” và dám tức giận nhưng không dám nói, hắn biết đó là một đòn nhẹ.
Đã ném người ra ngoài, lại chạy tới đánh thêm vài cái cũng không phải phong phạm của cao thủ, Dạ Kinh Đường lạnh lùng nhìn lướt qua đám người Đoạn Bắc Nhai một cái, cũng không để ý tới rất nhiều thương khách nhìn như đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, phi thân nhảy lên mái nhà.