Chương 852. Nghiêm hình tra tấn
Dạ Kinh Đường suy ngẫm một chút: "Có lẽ không phải vì bạc mà là Tả Hiền Vương cần những thứ này, Đoạn Bắc Nhai đang hỗ trợ vận chuyển. Nếu là như thế, vấn đề kia sợ hơi lớn, Tả Hiền Vương có thể mua chuộc Đoạn Bắc Nhai, nhất định đem thâm nhập vào biên quân Nhai Châu thành cái sàng."
Đông Phương Ly Nhân biết rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề này, liền đáp:
“Chỉ cần Vương gia không có vấn đề gì, tuy trong quân đội Đoạn Bắc Nhai có rất nhiều môn đồ nhưng bọn họ vẫn là thế lực chính trị, không thể can thiệp quân quyền. Chuyện này phải điều tra nghiêm ngặt, nhưng mà trước khi biết rõ tình huống chính xác, tốt nhất đừng làm ầm ĩ. Công phu thương bổng của quân Nhai Châu đều là do Đoạn Bắc Nhai truyền dạy, võ nhân chắc chắn ghi nhớ tình người, không có căn cứ mà đi thu thập Đoạn Bắc Nhai có khả năng làm lòng biên quân dao động..."
"Được, chờ xử lý chuyện của Thái Hậu xong, ta sẽ dành thời gian tới đó tìm hiểu chuyện này. Nhân tiện, Tưởng Trát Hổ bên kia đã thương lượng thỏa đáng, tìm được dược sư, cũng có manh mối của Kim Lân Đồ, kế tiếp phải đi Hồng Sơn một chuyến..."
"Các bộ lạc lớn đang gây phiền phức cho Đông Minh bộ, ngươi gây rắc rối cho người ta, dù sao cũng phải đi giúp, bằng không ngươi sẽ khiến Đông Minh đại vương cảm thấy thất vọng. Tuy Thái Hậu chán ăn, nhưng tình trạng ổn định, còn đang dần dần chuyển biến tốt đẹp, chờ hai ngày hẳn là không có việc gì.
Nói chuyện với nhau một lát, nói việc công xong, liền không còn đề tài.
Dạ Kinh Đường vốn định lấy đồng hồ nhật quỹ nhỏ ra để Ngây Ngốc thưởng thức một chút, nhưng thứ kia bị Tuyền Cơ Chân Nhân lấy đi, trên tay không có vật gì để tặng, mới đem ánh mắt nhìn về phía bàn nhỏ trước mặt, giơ tay muốn mở tờ giấy bị lật ngược ra.
Bộp~
Kết quả hắn vừa đưa tay, Ngây Ngốc bên cạnh đã giữ chặt lấy tay hắn, ánh mắt hơi lạnh: "Ngươi làm cái gì vậy?”
"Ta chỉ nhìn một chút, thuần túy thưởng thức họa công..."
"Thưởng thức bức tranh nào? Trên đó ghi lại quân cơ đại sự, ngươi muốn làm gián điệp điều tra tình báo hay sao?”
Dạ Kinh Đường nhìn phản ứng của Ngây Ngốc, biết thứ bên dưới bị che đi là thứ tốt, nhưng Ngây Ngốc không cho xem, hắn tự nhiên không tiện cướp đoạt, chỉ mỉm cười:
"Phải không, ta còn tưởng rằng là Hiệp Nữ Lệ cơ…”
Thật ra Đông Phương Ly Nhân cũng muốn hỏi một chút, Hiệp Nữ Lệ trói người lại uy hiếp làm nhục rốt cuộc nên vẽ như thế nào, nhưng thật sự rất khó nói, cũng không thể dùng người khác làm tư liệu tham khảo.
Nói đến 'gián điệp" gì đó, Đông Phương Ly Nhân trong lòng ngược lại khẽ động, bày ra bộ dáng nghiêm túc, trầm giọng nói:
"Là tâm phúc của triều đình, ý chí của ngươi hơn người, tuy rằng không có khả năng bị người bắt được nhưng vẫn phải cân nhắc tình huống sau khi rơi vào tay địch, bị nghiêm hình tra tấn để moi thông tin, nếu tâm trí không kiên định, những quân cơ quan trọng này, bản vương cũng không dám cho ngươi xem…Ừm, bản vương đến để khảo nghiệm ngươi, để xem ý chí của ngươi như thế nào.”
Dạ Kinh Đường có chút mờ mịt:
"Khảo nghiệm như thế nào? Điện hạ đánh ta một trận à?”
Đông Phương Ly Nhân cũng không nói nhiều, đứng dậy đi tới góc lều trại, lật trái phải, tìm ra mấy sợi ruy băng.
Sau đó làm ra bộ dáng uy nghiêm của hung thần ác sát, kéo Dạ Kinh Đường đến bên cạnh giường của nàng, để Dạ Kinh Đường nằm phía trên, trói chân tay hắn vào bốn phía chân giường: "Từ giờ trở đi, bản vương chính là người tra tấn, tìm cách lấy tình báo, ngươi không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào..."
?
Dạ Kinh Đường cảm giác đây hình như là nhân vật nhập vai giữa các đôi tình nhân, muốn kháng cự một chút, nhưng thế nào cũng không tìm được lý do cự tuyệt cho nên thành thật nằm xuống.
Thủ pháp của Đông Phương Ly Nhân sạch sẽ lưu loát, đem tay chân Dạ Kinh Đường buộc chặt, sau đó dò xét trái phải, đầy mắt gật đầu, cảm thấy giống như trong Hiệp Nữ Lệ.
Dạ Kinh Đường dang tay chân hình chữ đại nằm trên giường, không thể nhúc nhích, trong lòng còn có chút chờ mong, thấy Ngây Ngốc nhìn không ra tay, còn hỏi:
"Sau đó làm sao bây giờ? Điện hạ nghiêm hình tra tấn?”
"Ngươi đừng cợt nhả mặt mày, phải làm ra trinh liệt…Không đúng, dáng vẻ cương liệt, thà chết không chịu khuất phục.”
"Ồ..."
Dạ Kinh Đường rất hợp tác, lập tức cau mày nghiêm nghị, làm như thà chết chứ không đầu hàng:
"Yêu nữ, ngươi có thủ đoạn gì cứ việc sử dụng, gia gia ta a…Điện hạ bóp ta làm gì? ”
Đông Phương Ly Nhân lên cơn giận dữ, lấy tay vặn eo Dạ Kinh Đường:
"Ngươi là người của triều đình, không phải thổ phỉ, nói chuyện phải chính khí lăng nhiên, gia gia cái gì?”
"À."
Dạ Kinh Đường suy nghĩ một chút, hừ lạnh nói: “Ta là một người trung thành tuyệt đối với Đại Ngụy, há có thể e ngại hình thể da thịt, yêu nữ ngươi có thủ đoạn gì cứ việc sử dụng, nếu bản quan nhíu mày... Phải không?”
Đông Phương Ly rất hài lòng với phản ứng của Dạ Kinh Đường, lập tức ngồi nghiêng bên giường, học theo miêu tả trên Hiệp Nữ Lệ, đặt đôi bàn tay trắng nõn của mình lên cơ ngực của Dạ Kinh Đường nhéo nhéo, đầu ngón tay còn xoay tròn vuốt ve điểm mấu chốt nào đó, động tác câu người đến cực điểm.