Chương 863 Tin Tức Mới
Phạm Thanh Hòa không dám để Dạ Kinh Đường chống lại chuyện này, gánh vác chính là 'Bị thù hận làm mờ hai mắt, không quan tâm đến sinh tử của các bộ", về sau muốn kế thừa Thiên Lang Vương sẽ rất khó được các bộ đồng ý.
Vì thế, sau khi trầm mặc một lát, Phạm Thanh Hòa lên tiếng:
"Ta quả thật đã đi Nam Triều một chuyến, bất ngờ kết bạn với mấy vị quan lớn nhưng chỉ là hành y vấn dược, không liên quan đến lập trường của Đông Minh bộ. Người của Tả Hiền Vương do Nam Triều giết, nhưng ta không dám giao người, chỉ sợ các bộ cũng không dám mạnh tay bắt giữ.”
Tộc trưởng Huyền Hạo bộ mở miệng nói:
"Phạm tộc trưởng đây là muốn cho triều đình Bắc Lương nén giận, xem như việc này chưa từng xảy ra?”
Phạm Thanh Hòa đáp: "Ta mời người đến đây. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm. Ta sẽ đích thân viết thư tạ lỗi với Tả Hiền Vương, đồng thời quyên tiền bồi thường….."
Lời còn chưa dứt, một tộc trưởng ngồi đây liền nói chen vào:
“Phạm tộc trưởng biết rõ chuyện gì xảy ra ở Hoàng Minh Sơn. Một lời tạ lỗi cộng thêm một ít tiền cũng không giải quyết được vấn đề gì, với tư cách là tộc trưởng, ngươi không để ý đến lợi ích của tộc nhân rước lấy phiền toái, càng không nên sử dụng tài sản trong tộc giúp ngươi gánh chịu hậu quả.”
"Trước hết tộc trưởng các bộ tộc phải xem xét mọi việc từ góc độ của bộ tộc. Nếu ngươi ngồi vào vị trí này thì phải gánh lấy trách nhiệm này. Phạm tộc trưởng không xứng đáng với vị trí đó, ngươi nên nhường vị trí này cho người thích hợp hơn. Như vậy, ta không cần lo lắng liệu sau này ngươi có gây ra tai họa như vậy nữa không. Triều đình Bắc Lương nghĩ đến cũng sẽ không níu kéo không buông. Nếu Phạm tộc trưởng thân cận Nam Triều, trực tiếp tới đó định cư, toàn chư bộ Tây Hải không ai có thể trách cứ ngươi."
Lão tộc trưởng Vu Mã bộ hai tay mãnh liệt chống nạng, phát ra một tiếng trầm đục:
"Việc này không liên quan đến các bộ lạc, chúng ta giúp triều đình Bắc Lương hỏi tội đã làm tròn bổn phận, Đông Minh bộ muốn giải quyết thế nào thì giải quyết thế đó, không liên quan đến chúng ta. Ngươi nhảy ra đòi Đông Minh bộ đổi tộc trưởng là vội vàng biểu lộ lòng trung thành cho Tả Hiền Vương à?”
Tộc trưởng bị mắng, chỉ là truyền lời của Tả Hiền Vương, bởi vì thân phận quả thật thấp hơn một bậc cũng không dám cãi lại.
Tư Mã Việt mở miệng nói: "Sự tình bày ra trước mắt, dù sao cũng phải có biện pháp giải quyết, chúng ta tự mình làm ầm cũng vô dụng. Nếu Phạm tộc trưởng có giải pháp phù hợp có thể nói ra, chỉ cần có thể giúp, làm tộc trưởng sẽ không có người khoanh tay đứng nhìn.”
Phạm Thanh Hòa rõ ràng đã đánh Tả Hiền Vương trọng thương, không trả giá căn bản không bình ổn được lửa giận, trước mắt cũng nghe ra ý tứ của Tả Hiền Vương là để nàng thoái vị cút đi. Tuy không muốn đáp ứng, nhưng không đáp ứng cũng không thể xốc bàn trực tiếp tạo phản, nàng lập tức nhìn về phía Quế bà bà.
Quế bà bà sau lưng là phu nhân của lão Chúc Tông, cũng là hậu nhân của Trì bộ, hiểu được Dạ Kinh Đường và Phạm Thanh Hòa phải kéo một người ra ngoài kháng sự.
Phạm Thanh Hòa tạm thời rút lui, không thể lay chuyển nền tảng của Đông Minh bộ, mà Dạ Kinh Đường gánh chịu trách nhiệm, để lại định kiến về việc "hành động liều lĩnh và coi thường tình hình chung" trong các bộ lạc lớn, sau này sẽ khó giải quyết hợp lý chuyện gây dựng lại Vương đình Tây Bắc.
Vì thế sau khi chần chừ một lát, Quế bà bà muốn bày mưu tính kế giúp Phạm Thanh Hòa lui một bước yên ổn.
Nhưng Quế bà bà chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh lớn vang lên đằng sau hàng nghìn tộc nhân: "Câu Trần đại vương thật uy nghiêm. Người biết thì biết ngươi ngang hàng với ba đại bộ lạc, nhưng kẻ không biết vẫn nghĩ ngươi chính là chủ của tất cả chư bộ Tây Hải, ở chỗ này làm đầu rồng hòa giải.”
Lời nói không nhẹ không nặng, nhưng nội kình hùng hậu, thật sự truyền khắp hội trường vạn người tề tựu.
Tất cả tộc trưởng ở đây đều bị dọa sợ, đồng loạt quay đầu. Sắc mặt Câu Trần đại vương Tư Mã Việt trầm xuống, nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Rầm rầm
Đám người đưa lưng về phía chợ Lang Hiên Thành, sau khi âm thanh truyền tới, đồng loạt tách ra.
Cuối đường lớn trong thành, xuất hiện một con tuấn mã màu đen.
Bên ngựa treo trường thương chín thước, trên lưng là một nam tử vận hắc bào.
Nam tử có dáng người cao thẳng, làn da trắng nõn, hai tròng mắt sáng rực hữu thần, đôi mày kiếm càng làm cho khuôn mặt tuấn tú nhiều hơn ba phần sắc bén.
Ngoại hình của nam tử này nổi bật đến mức ai nhìn thấy cũng phải dừng lại nhìn hồi lâu, tuy nhiên sau khi hắn xuất hiện, mọi người đều không chú ý đến dung mạo của nam tử mà nhìn vào cờ xí phía sau.
Một cờ xí trong tay hắc y nam tử!
Lá cờ hoàn toàn màu đen, ở giữa có biểu tượng giống như con sói gầm lên trên mặt trăng, thực chất lại là một con sói hoang đuổi theo mặt trời tượng trưng cho một bộ tộc cổ xưa đuổi theo mặt trời và di cư về phía Tây cho đến khi bị chặn lại bởi núi cao vạn trượng mới dừng bước.