Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 865 - Chương 865 - Câu Trần Bộ Lạc

Chương 865 - Câu Trần Bộ Lạc
Chương 865 - Câu Trần Bộ Lạc

Chương 865. Câu Trần Bộ Lạc

Dạ Kinh Đường vỗ tay hai cái, ngăn lại lời nói, mở miệng đáp:

“Trong thời gian này, ta đang điều tra chuyện năm đó. Nếu không có chút chứng cứ, sao dám trực tiếp tổn hại đến danh dự của tộc trưởng Tư Mã.”

Trong lúc nói chuyện, khoảng trống phía sau đưa tới một chiếc xe ngựa.

Đằng trước xe ngựa là một tiểu cô nương đầu đội nón rộng vành, mang theo trường đao năm thước hùng dũng hiên ngang, đối mặt vạn người nhìn chăm chú cũng không có nửa điểm luống cuống.

Buổi sáng Dạ Kinh Đường nhận được tin tức, không tới đây ngay mà dựa theo tình báo của Hứa Thiên Ứng bắt đầu tìm chứng cứ.

Đại Ngây Ngốc không giỏi võ thuật nhưng lại khá giỏi những việc này, nàng biết các bộ tộc lớn sẽ đóng thuế hàng năm vào mùa thu, Tả Hiền Vương muốn âm thầm trả lại vật tư, vì để che mắt người khác chắc chắn thừa dịp Lang Hiên Thành hội họp vạn bộ, thương đội qua lại nhiều, long xà hỗn tạp để Câu Trần bộ lặng lẽ mang đồ đạc trở về.

Vì thế, Ngây Ngốc bảo hắn đến khố phòng của Câu Trần bộ tìm, Dạ Kinh Đường và Tiểu Vân Ly chạy tới, sờ soạng trong khố phòng được canh gác nghiêm ngắt không bao lâu đã tìm được vật cần tìm.

Đợi đến khi xe ngựa tới trước mặt, Dạ Kinh Đường xoay người xuống ngựa, nhảy đến bên cạnh xe, mở ra mấy cái rương để lộ đầy đồ sứ và kim khí bên trong, còn có sa thiết, danh trà hoa xà phòng...

Nhãn lực của tộc trưởng ở đây không kém, nhận ra đây là xe ngựa của Câu Trần bộ, nhìn thấy mấy thứ này, lông mày nhướng lên.

Dù sao chư bộ Tây Hải thuộc loại bị trừng phạt, đang thắt lưng buộc bụng để vượt qua, mặc dù những hàng xa xỉ này giá cả phải chăng nhưng không bao giờ mua với số lượng lớn, nếu có dư tiền thì bình thường sẽ mua mấy chục xe gạo, lương thực, muối, dược liệu kéo về để chuẩn bị nhu cầu cấp thiết.

Nhưng mà mấy thứ này, trong nhà các tộc trưởng vẫn có một ít, dùng cái này chỉ trích Câu Trần đại vương nhiều nhất là nói cuộc sống xa hoa, tộc nhân Câu Trần bộ cũng không chắc có ý kiến, chứ đừng nói đến các bộ tộc khác.

Tư Mã Việt nhìn thấy xe ngựa, ánh mắt rõ ràng thay đổi, quay đầu nói:

"Ai mua mấy thứ này?”

Dạ Kinh Đường thấy vậy lên tiếng:

"Các bộ đều biết, chỉ khi có tiền dư mới có thể mua những thứ vô dụng này. Câu Trần bộ giao nộp của cải, Bắc Lương đem trả lại toàn bộ thành bạc, các ngươi cầm cũng không có tác dụng lớn, lại không dám trắng trợn tích trữ quá nhiều lương thực, tiền dư thừa nhiều chỉ có thể đổi những vật hiếm lạ này, âm thầm hưởng thụ cẩm y ngọc thực.”

"Thứ này không chỉ có một chiếc xe, trong khố phòng lớn của Câu Trần bộ còn mấy chục chiếc, Câu Trần đại vương giả vờ không biết chuyện, sợ là có chút khó nói ra."

Tư Mã Việt đương nhiên biết mấy thứ này có bao nhiêu, nhưng vẫn giận dữ nhìn mấy tên tộc lão.

Mấy tộc lão cũng không phải hạng người tầm thường, sau khi liếc nhau một cái, một người vội vàng đứng ra:

"Là mấy người chúng ta âm thầm bày mưu tính kế mua, những thứ này đều là vật hiếm lạ, bán đến Nam Triều có thể kiếm được không ít cho nên lén lút tạo thành một nhóm, muốn kiếm một khoản riêng bên ngoài, sợ tộc trưởng không đồng ý mới gạt tộc trưởng..."

"Làm càn! Tộc nhân một bộ tộc ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, dư tiền thì mua thêm gạo và quần áo cho mùa đông, mua những thứ này..."

“Được rồi!”

Dạ Kinh Đường không đợi Câu Trần đại vương diễn xong vở kịch, lấy ra một tấm gấm thủy vân trong đống hàng hóa lật úp:

"Thứ này là đặc cống Giang Châu, các ngươi bỏ ra một số tiền lớn mua vải vóc quý giá do Đại Ngụy sản xuất từ Bắc Lương, đi một vòng khắp thiên hạ lại bán cho Đại Ngụy mưu lợi?”

Khóe mắt Tư Mã Việt hơi co rút.

Mấy tộc lão cũng thông minh, vội vàng nói:

"Nữ quyến trong tộc nhờ người giúp mang theo, chẳng có bao nhiêu, chỉ có mấy chục tấm vải..."

Tuy rằng vài tộc lão trong Câu Trần bộ giải thích coi như hợp lý, nhưng mấy trăm tộc trưởng ở đây cũng không phải kẻ ngốc.

Lão tộc trưởng Vu Mã bộ chống nạng tiến lên một bước:

"Tất cả ngựa tốt của Vu Mã bộ ta đều bị Bắc Lương sung công, hàng năm còn phải nộp chiến mã tốt, con cháu trong nhà đều không cưỡi được ngựa tốt tự tay nuôi lớn.”

"Câu Trần bộ các ngươi giao nộp lương thảo quân giới. Đáng lý ra, cuộc sống càng khó khăn hơn. Kết quả là trong hai mươi năm qua, dân số của mỗi bộ không tăng nhiều, nhưng dân số của Câu Trần bộ lại tăng gấp đôi."

"Trước kia ta cho rằng, thái độ của ngươi đối với Bắc Lương yếu đuối, Bắc Lương hy vọng ngươi có thể duy trì sự yên ổn của chư bộ Tây Hải, âm thầm trợ giúp, vốn không quá để ý. Hiện tại mới hiểu được, các chư bộ Tây Hải nộp thuế nặng hai mươi năm, chỉ có Câu Trần bộ các ngươi đến một đồng xu cũng không cần nộp!”

Tư Mã Việt hiển nhiên không thể nghĩ ra lý do để giải thích vấn đề dân số, nhưng hắn vẫn không lộ ra chút áy náy nào, trầm giọng nói: “Ta là tộc trưởng Câu Trần bộ, suy nghĩ cho tộc nhân là lẽ đương nhiên. Bắc Lương hứa sẽ trả lại thuế má để ta duy trì chư bộ Tây Hải yên ổn, ta có thể không đáp ứng sao? Đổi lại là các ngươi, các ngươi có thể cự tuyệt điều kiện này hay không? Ngươi đã đồng ý, ngươi có thể truyền tin tức ra ngoài không?”

Bình Luận (0)
Comment