Chương 867. Kế Hoạch Ám Sát
Bộp
Dứt lời, Tư Mã Việt ném cờ Kỳ Lân ra, cắm phía trước lá cờ của Túc Trì bộ.
Dựa theo quy tắc, Dạ Kinh Đường cũng nên thề với tộc huy để chứng minh tính chân thật của lời nói.
Nhưng Dạ Kinh Đường lại không lợi dụng điều này, móc ra một lá thư từ trong tay áo, treo lên cờ sói:
"Ta lớn lên ở Đại Ngụy, đối với Vương đình Tây Bắc không có cảm giác thuộc về Trì bộ, thề với lá cờ giống như nói suông, không có ý nghĩa gì. Bức thư này được lấy từ trên người Đỗ Đàm Thanh, viết cho tộc trưởng Tư Mã, ta lấy ra truyền đọc mọi người, có thể chứng thực lời nói vừa rồi của ta.”
"Có điều, hôm nay ta tới đây là tới giết người, không phải nói lý."
“Cho nên ta mới lấy bức thư này ra cuối cùng, đặt ở đây trước. Sau khi ta và ngươi phân rõ thắng bại, ta sẽ truyền lá thư này đến mọi người, tránh cho các tộc trưởng hiểu lầm ta đã vu khống tộc trưởng Tư Mã, còn giết người diệt khẩu."
“Nếu Tư Mã tộc trưởng thắng, ngươi có thể quyết định truyền bá bức thư này cho mọi người để chứng minh mình vô tội hay muốn hủy diệt thư che đậy sự thật thì tùy."
?
Tư Mã Việt nghe thấy lời này, mí mắt lại co giật.
Dù sao vừa rồi hắn còn có thể dựa vào võ nghệ thông thần đánh một phen giết Dạ Kinh Đường 'rửa sạch oan khuất', mà Dạ Kinh Đường làm như vậy, hoặc là hắn bị đánh chết tại chỗ, hoặc là sau khi đánh thắng mở thư ra truyền cho mọi người xem tự chứng minh trong sạch.
Tả Hiền Vương viết bí thư cho hắn, còn bảo Đỗ Đàm Thanh mang theo bên người, làm sao hắn không biết trong đó viết gì?
Nếu hắn tiêu hủy bức thư đồng thời xác nhận quá khứ tạo phản giết chết Thiên Lang Vương sau khi chiến thắng, hắn cũng hoàn toàn không có đường sống sót!
Tư Mã Việt trầm giọng nói: "Ngươi thân là quan lớn Đại Ngụy, muốn làm giả một phong thư còn không đơn giản sao? Chết cũng phải tạt nước bẩn cho ta, tâm địa của ngươi thật thâm độc!”
"Nếu Tư Mã tộc trưởng trong sạch, đánh thắng ngươi sẽ có vô số thời gian để chứng minh, chẳng lẽ còn sợ bị một phong thư giả thất lạc đánh bại sao?"
Dạ Kinh Đường nói đến đây, giơ tay trái lên ngoắc ngoắc.
Lúc này trời đất cũng yên tĩnh.
Hô hô ~~~
Gió nhẹ chầm chậm, hai lá cờ tung bay nhẹ nhàng giữa hội trường rộng lớn.
Mọi người nhìn chằm chằm vào hai người đang đối chọi gay gắt, tiếng lòng chậm rãi suy sụp đến cực điểm...
Hô ~
Gió Tây mát mẻ, cuốn bay vô số lá cờ cổ xưa.
Trong hội trường vạn người tề tựu, hai đạo nhân ảnh từ xa đối lập nhau.
Dạ Kinh Đường tháo trường thương bên hông ngựa xuống, hơi giơ tay lên để Vân Ly dựa vào phía sau, cất bước đi tới trước vương kỳ, không nhanh không chậm cởi bỏ bao thương, lộ ra thương phong đen.
Hơi thở của Tư Mã Việt ngưng đọng trong bầu không khí tĩnh mịch, đại tông sư Bắc Lương, đại tư mã ngày xưa của Vương Đình Tây Bắc vẫn có dũng khí của đời làm quân nhân, biết rõ đạo lý “Thiện không nắm quyền, từ bi không nắm binh”, cho dù mất nhân nghĩa thì như thế nào? Trong mắt tướng soái, chỉ có người thắng được làm vua, kẻ thua làm giặc!
Vì thế sau khi trầm mặc trong chớp mắt, Tư Mã Việt lập tức khôi phục vẻ uy nghiêm và lạnh lùng, giơ tay phải lên, tiếp nhận Yển Nguyệt Đao khắc đường vân Kỳ Lân trong tay tộc lão, bước xuống bậc thang.
Bộp bộp~
Tiếng bước chân nặng nề, âm thanh thu hút lòng người, còn chưa đến gần, khí thế hung hãn của hàng ngàn đại quân bay thẳng lên trời.
Dạ Kinh Đường cầm thương chĩa xuống mặt đất, tuy biết Tư Mã Việt tuyệt đối không phải người bình thường, có lẽ sẽ là một trận chiến khó khăn nhưng ánh mắt hắn vẫn bình thản như cũ, không có ý tránh né chiến đấu.
Dù sao lá thư trên lá cờ kia, cũng không phải hắn bịa đặt lung tung.
Buổi sáng hắn đang tìm chứng cứ của Tư Mã Việt, Mạnh Giảo dẫn đội đi thanh trừng đám người Đỗ Đàm Thanh, mọi chuyện chu đáo hơn hắn nghĩ, trực tiếp bắt sống Đỗ Đàm Thanh, chuẩn bị mang về tra hỏi lấy tin tình báo liên quan đến biên quân Bắc Lương, đúng lúc tìm được một phong thư trên người Đỗ Đàm Thanh.
Nội dung thư rất đơn giản - Tả Hiền Vương âm thầm bày mưu tính kế Tư Mã Việt, lấy thân phận huynh đệ chi giao của Thiên Lang Vương làm quen với hắn, sau đó tìm cơ hội bịt miệng hắn, thậm chí còn chỉ ra rằng Tịch Thiên Thương rất nhanh sẽ đến, nếu không nắm chắc có thể tùy thời liên thủ diệt trừ hậu hoạ.
Câu Trần bộ có mấy ngàn võ nhân đóng quân trong thành, Dạ Kinh Đường hiện giờ không làm lớn sự việc, tiếp theo rất khó tìm được cơ hội giết người mà không bị Câu Trần bộ ghi hận.
Đợi đến khi Tịch Thiên Thương tới đây, hai đại tông sư Bắc Lương liên thủ ám sát hắn, áp lực nghiễm nhiên không thấp.
Cho nên lựa chọn hợp lý nhất trước mắt chính là trước khi Bắc Lương Đao Thánh tới, danh chính ngôn thuận diệt trừ Câu Trần đại vương, sau đó rời khỏi Lang Hiên Thành đến Hồng Sơn, bại lộ hành tung cho Tào A Ninh mang về tranh công, Tịch Thiên Thương dám đến thì cứ để cho hắn tới là được.
Đây cũng là nguyên do khiến Dạ Kinh Đường điểm danh để Tư Mã Việt đơn đấu.
Nếu như lá thư trực tiếp bị lộ, xé rách da mặt với nhau, Tư Mã Việt nhất định sẽ đập nồi dìm thuyền, vò mẻ không sợ vỡ bình, dưới tình huống quần chúng công kích nhất định sẽ lệnh cho tộc nhân nhanh chóng rời khỏi Lang Hiên Thành, sao có thể chiến đấu đến chết một lần với hắn.