Chương 884: Kiếm Vũ Hoa
Xoạt, xoạt,
Mà con đường lát gạch này dẫn tới một trấn nhỏ bên ngoài cửa cốc, trên trấn chỉ có mấy trăm nhân khẩu, thương khách lui tới gọi nơi này là Phó gia trang.
Phó gia đặt ở Lương Châu ba trăm năm trước, là thế gia đứng đầu của Lương Châu, lập nghiệp trong loạn thế, từng vì Đại Yên đánh hạ nửa giang sơn, vinh hoa phú quý kéo dài ba trăm năm, cũng vì Đại Yên trấn thủ giang sơn ba trăm năm, cho đến cuối cùng Đại Yên mất nước, mới hoàn toàn biến mất ở trong dòng sông lịch sử.
Kiếm Vũ Hoa là con cháu trực hệ của Phó gia, vì tránh hoạ nên đổi họ, hành tẩu giang hồ không lâu, nhưng kinh lịch cũng coi như là biết tròn biết xấu, đã trở thành du hiệp nổi tiếng bên ngoài, đi tới Trạch Châu cũng được giang hồ hào môn nhìn trúng, hoá thân thành truyền nhân luyện kiếm pháp, sau đó được coi là hạt giống tốt có thể tiếp nhận tên gọi Kiếm Thánh, còn có một người hồng nhan tri kỷ vừa thấy đã yêu.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cả đời Kiếm Vũ Hoa sẽ ầm ầm dậy sóng, mười năm sau có thể siêu việt Chu Xích Dương, cũng có thể là sánh vai Tôn Vô Cực, cho dù kém hơn hai người này thì cũng có thể lưu lại một đoạn truyền kỳ chuyên thuộc về mình trên giang hồ.
Nhưng Kiếm Vũ Hoa nằm mơ cũng không ngờ rằng ngay trước khi định ra hôn ước, hắn lại gặp phải một tên biến thái!
Thiên phú của Kiếm Vũ Hoa rất cao, những thế hệ trẻ tuổi khác của hào môn cũng không phải chưa từng đánh nhau qua, có thể có lúc phải lao lực, nhưng chưa từng xuất hiện tình huống bị chèn ép.
Kết quả giao thủ với Diệp Tứ Lang vừa mới ngoi lên, hắn trực tiếp bị đánh tại chỗ !
Sau đó Chu Hoài Lễ và Hiên Viên Hồng Chí chỉ đen là trắng, hắn đứng ra làm chứng thì đã vứt binh khí xuống, tùy là hành động hiệp nghĩ của võ giả, nhưng sau khi bị đánh bại thì hắn cảm thấy mình cố gắng thế nào cũng rất khó đuổi kịp Diệp Tứ Lang, có suy nghĩ về nhà trồng trọt.
Nếu như chỉ là thiên phú cao hơn hắn thì cũng được, nhưng mà phẩm hạnh của Diệp Tứ Lang cũng không kém hơn hắn, múc khi hắn đứng lên nói lời hiệp nghĩa, ban đêm bị Chu Hoài Lễ tìm đến thanh lý môn hộ, đao khách say khướt tới cửa kia, mặc dù hắn không nhìn thấy rõ ràng, nhưng sau đó từ thân thể cao lớn của đao khách đó để phán đoán thì hẳn là Diệp Tứ Lang.
Hắn chỉ nói câu người giang hồ nên nói, vậy mà Diệp Tứ Lang đã không tiếc kết thù hận lớn, giúp hắn ngăn Chu Hoài Lễ lại cứu hắn một mạng, có thể nói là hoàn toàn trở thành bộ dáng mà hắn hướng tới.
Từ đó về sau, Kiếm Vũ Hoa không còn lòng dạ nào ở giang hồ nữa, chỉ là mai danh ẩn tích cùng hồng nhan ở cố hương.
Lương Châu vốn là nơi xa xôi, lưng tựa Hồng Sơn, Kiếm Vũ Hoa gần nửa năm không ra ngoài cũng chưa từng hiểu tình huống bên ngoài.
Nhưng mà hắn ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì thì luyện võ, hiện tại cũng đã có tiêu chuẩn Tông Sư. Với thiên phú của Diệp Tứ Lang, hiện tại ít nhất cũng nên chạm đến ngưỡng cửa của trung du Tông Sư.
Khoảng hai mươi tuổi mà đã đến tình trạng này, tương lai có thể nói là bát đại khôi là việc chắn chắn, nếu như lại giao thủ với nhau một lần nữa, không biết Phong Ba Côn của hắn còn có thể chống đỡ được mấy chiêu của Diệp Tứ Lang nữa...
Lộc cộc, lộc cộc...
Kiếm Vũ Hoa dọn dẹp mộ tổ, đang lúc suy nghĩ khắp mọi việc thì chợt nghe trên thị trấn truyền đến tiếng móng ngựa.
Nhìn thoáng qua, một con tuấn mã màu đỏ thẫm chậm rãi đi vào thị trấn, mồ hôi trên người ngựa bốc hơi, tiếng thở như sấm, chỉ vừa xuất hiện đã làm cho trấn nhỏ cuối thu trở nên khô nóng.
Hơn nữa người nhìn thấy là một vị khách giang hồ với thân hình cân xứng, mũ rộng vành che khuất nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ của người này, bên hông ngựa có một cây trường thương màu đen, từ hình dạng và cấu tạo đến xem là trường thương dài chín thước rưỡi.
Mặc dù chỉ là một người một ngựa một thương, nhưng đứng ở trên trấn lại có lực áp bách của thiên quân vạn mã, cho dù là Kiếm Vũ Hoa võ nghệ không tầm thường cũng đang căng thẳng trong lòng.
Xoạt, xoạt...
Kiếm Vũ Hoa cầm cái chổi cán dài, chậm rãi đi ra rừng bia đá, đi tới đường phố trong tiểu trấn, nhìn về phía thương khách đang ở phía xa, mỉm cười chào hỏi:
"Đại hiệp đến tìm người?"
Lập tức thương khách nhìn vào nghĩa trang ở chỗ sâu, trầm mặc một lát mới mở miệng:
"Ngươi là hậu nhân của Phó gia?"
Giọng nói trong trẻo, nghe chỉ là một người trẻ tuổi khoảng ba mươi tuổi, tuy lời nói bình tĩnh, khí thế xen lẫn nhưng trong câu chữ kia, giống như núi cao.
Kiếm Vũ Hoa ý thức được người này muốn giết hắn thì cũng không cần xuống ngựa, liền để chổi vào bên tường, phủi bụi trên người một cái:
"Trên trấn này đều là hậu nhân của người thủ mộ Phó gia, các hạ trước kia chưa nghe nói qua sao?"
"Phó gia quá ngu ngốc, năm đó nếu hiểu được thời thế, không đến mức rơi vào tình cảnh môn đình suy bại đến mức này."