Chương 886. Gặp Người Quen
"Bản cung xuất thân là người của Tần gia ở Giang Châu, nhưng lại là tương môn hổ nữ, làm sao có thể không biết cưỡi ngựa được chứ? Chỉ là mấy năm nay trong cung không có nhiều cơ hội cưỡi ngựa mà thôi... Ài, bàn đạp đâu rồi?"
Hai tay Thái hậu nương nương nắm dây cương, muốn đưa giày vào trong bàn đạp bằng đồng, kết quả chân cong nửa ngày cũng không tìm được, nàng cúi đầu dò xét, sau đó vẻ mặt chính là cứng đờ.
Con bảo mã này là con cưng quý của Vu Mã Bộ, cho dù sức bộc phát hay sức chịu đựng đều không thua con chiến mã của Tả Hiền Vương, mà hình thể cũng không kém bao nhiêu.
Dạ Kinh Đường ngồi trên lưng ngựa, bàn đạp đương nhiên là cố ý điều khiển, hắn giẫm lên vừa vặn. Mà tư thế của Thái hậu nương nương đã có chút tốn sức, chân vươn ra, khoảng cách đến bàn đạp căn bản là không đủ!
Dạ Kinh Đường nghiêng đầu nhìn thấy cảnh này, môi hơi há ra, thoạt nhìn là muốn cười, nhưng không dám, chỉ đưa tay nhận lấy dây cương:
"Hay là để ta tới đi."
Thái hậu nương nương có thể là cảm thấy có chút mất mặt, cũng không giữ vững được nữa, trung thực ngồi ở phía trước yên ngựa. Có điều xoay người như thế, tư thế của hai người đã biến thành Dạ Kinh Đường ngồi ở phía sau, hai tay vòng qua hai bên Thái hậu nương nương, nắm lấy dây cương cưỡi ngựa, quấn nàng vào trong ngực.
Thái hậu nương nương cảm thấy rất an toàn, nhưng tay có chút không biết để vào đâu, hai tay ôm ngực, đánh giá cảnh sắc của vùng này.
Mà tên cưỡi ngựa Dạ Kinh Đường so với vừa rồi thì khó chịu hơn rất nhiều. Hai tay ôm Thái hậu vào giữa, búi tóc gần như dán lên cằm, mùi thơm của nữ nhân thấm vào chóp mũi, muốn ngửi không thấy cũng khó khăn, cũng đúng, Thái hậu còn ôm cánh tay chen ngực, kích thước vốn đã không nhỏ, ngay dưới mí mắt càng căng phồng.
Dạ Kinh Đường vì phòng thân thể xuất hiện dị dạng, lập tức cũng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trời, dùng lỗ mũi nhìn đường đi tới...
Đông Nam của Lương Châu là bình nguyên của sa mạc, mà tới Tây Bắc thì dần dần xuất hiện khu vực đồi núi, cho đến khi bị Hồng Sơn ngăn cản đường đi.
Hồng Sơn và Hoàng Minh Sơn cùng thuộc một dãy núi, chỉ là cách gọi khác nhau, từ Hoàng Minh Sơn đi qua là không về lại được, mà từ Hồng Sơn này đã đến Sa Châu.
Trước kia, Dạ Kinh Đường thường xuyên đến Nhị Châu, đi là nhìn thấy đường mòn trong khe núi, cũng chính là địa bàn của Trịnh Khôn ở Hồng Sơn bang, mà bây giờ muốn đi đến Hoa Phật trại của Hồng Sơn bang, phương hướng chủ phong thì lộ tuyến sẽ lệch một chút, nhưng cũng coi như là quen thuộc.
Bởi vì khí sắc của Thái hậu nương nương dần dần tốt lên, Dạ Kinh Đường cũng không cho ngựa đánh bạc mệnh chạy, ven đường đi mấy chục dặm thì nghỉ ngơi một chút, cho đến lúc xế chiều mới tới gần cửa cốc bên ngoài sơn mạch.
Hoàng hôn, bầu trời âm trầm không có quá sáng ngời.
Dạ Kinh Đường cưỡi ngựa đi về phía cuối tầm mắt, Thái hậu nương nương thì giương mắt nhìn đỉnh Tuyết phía trên ngọn núi xa, đáy mắt có chút ngạc nhiên:
"Bây giờ còn chưa là mùa đông, bên nào có tuyết?"
Dạ Kinh Đường không cảm thấy kinh ngạc, giải thích nói:
"Bên này không giống với Trung Nguyên, địa thế rất cao, tháng 9,10 đã bắt đầu có tuyết lớn, trên núi Hồng Sơn đều có đỉnh tuyết, năm ngoái lúc này, đã có tuyết lớn ngập núi, nhìn thấy sông cũng không qua được, ta còn ở lại bên kiabảy tám ngày, thiếu chút nữa không thể về nhà ăn tết..."
Thái hậu nương nương sinh ra ở Giang Châu bốn mùa như xuân, trước khi đi kinh thành cũng chỉ nhìn thấy tuyết trong sách, trong lòng vẫn luôn rất thích cảnh tượng như áo choàng màu bạc bao phủ kia, nghe thấy lời này, trong lòng đương nhiên là có chút chờ mong cảnh tượng như tuyết rơi.
Hai người nói chuyện phiếm ở giữa, dần dần tiếp cận thị trấn ở bên ngoài cột đá.
Lúc đầu Dạ Kinh Đường không chú ý quá nhiều, chỉ là kể chuyện xưa với Thái hậu nương nương, mà chim chim đứng trên vai tìm kiếm nơi ăn cơm, nhãn lực khá kinh người, sau khi liếc nhìn một vòng, nhìn một hán tử đang sửa chữa nóc phòng trên trấn:
"Chít chít!"
Dạ Kinh Đường nghe thấy cảnh báo, lông mày tự nhiên nhíu một cái, vô ý thức tay phải ôm eo nhỏ của Thái hậu nương nương, tay trái cầm chuôi đao sau thắt lưng.
Mà Thái hậu nương nương không kịp chuẩn bị, sắc mặt đỏ lên, nắm lấy bàn tay to bên hông, có chút luống cuống nói:
"Thế nào?"
Dạ Kinh Đường cũng không đáp lại, chỉ nhíu mày thăm dò phương hướng chim chim ra hiệu, thấy được trên nóc nhà có một vài nam tử trẻ tuổi, nhưng khoảng cách còn hai dặm chỉ nhìn được đại khái, cảm giác lạ lẫm lại nhìn quen mắt, trước tiên thật đúng là không nhận ra là ai, liền thấp giọng hỏi:
"Là ai?"
"Chít chít..."
Nhãn lực của chim so với người còn lợi hại hơn rất nhiều, đối với kẻ địch càng là rất nhạy cảm, lập tức nhảy dựng lên, một cái ngang đá bay, móng vuốt giẫm lên ngực của Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường nhớ lại, lập tức nhớ tới là Kiếm Vũ Hoa từng ở Chu gia, một chiêu ưng săn thỏ mà đạp lên ngực hắn, đáy mắt không khỏi ngoài ý muốn.
Thái hậu nương nương cũng không nhìn quá lâu, dò hỏi:
"Ngươi có quen không?"