Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 893 - Chương 893 - Nảy Mầm

Chương 893 - Nảy Mầm
Chương 893 - Nảy Mầm

Chương 893: Nảy Mầm

Hô ~ ~

Nhìn thấy màn đêm buông xuống, gió lạnh thấu xương cuốn theo tuyết bay, thổi qua vách núi dốc đứng.

Dạ Kinh Đường một tay dắt ngựa, đi trong đống tuyết không đến đầu gối, dùng Minh Long Thương làm gậy leo núi, bay qua lưng núi, bắt đầu đi về phía chân núi phía cánh bắc.

Thường nói lên núi dễ dàng xuống núi khó, mặt phía bắc dốc núi rất dốc, tuyết đọng xốp nhìn từ bên ngoài bình thường, phía dưới lại đầy khe đá, không cẩn thận là sẽ trượt xuống.

Cho dù Tái ngoại thần câu ( con ngựa) có lực bộc phát kinh người, ở loại địa phương quỷ quái này cũng tốn sức, không dám buông ra chạy, chỉ có thể chậm rãi đi theo phía sau Dạ Kinh đường, khi móng ngựa bị đạp hụt sẽ còn hơi lảo đảo.

Thái hậu nương nương ngồi ở trên lưng ngựa, lên núi còn tốt, xuống núi lại là kinh hồn táng đảm, đi được một đoạn thì dứt khoát cũng xuống ngựa, được Dạ Kinh Đường kéo cổ tay đi ở phía sau.

Mà sau khi chim chim lượn trên bầu trời điều tra mấy vòng không thấy tung tích của kẻ địch xung quanh thì lại hạ xuống, ỷ vào độ lông trắng dày dặn của toàn thân, bắt đầu chơi trượt tuyết, giống như chim cánh cụt kéo một đường trắng thật dài trên mặt tuyết, trượt chân một cái rồi tiếp tục bay lên.

Dạ Kinh Đường nhìn thấy cảnh này, hắn muốn tìm một tấm gỗ chẻ thành ván trượt tuyết, mang theo Thái Hậu từ phía bắc sườn núi trượt xuống, tuy hắn chưa từng chơi qua, nhưng khả năng của võ khôi đủ để đảm nhiệm loại kỹ xảo nhỏ này. Đáng tiếc là trên đỉnh núi tuyết không có một ngọn cỏ, cũng không có vật liệu thích hợp làm nguyên liệu.

Thái hậu nương nương đi theo phía sau, nhìn Dạ Kinh Đường một bước sâu một bước nông tiến lên, sau khi sơ sơ do dự, mở miệng nói:

"Dạ Kinh Đường."

"Hả?"

Dạ Kinh Đường bước chậm lại, quay đầu lại nói:

"Thế nào? Nếu không ta cõng nương nương đi?"

Thái hậu nương nương liếc nhìn Dạ Kinh Đường một cái, đáy mắt hiện ra ba phần xấu hổ, cúi đầu nói:

"Bản cung... Tình huống của ta thật ra không nghiêm trọng như ngươi nghĩ, ừm... Ta ở lúc mười lăm mười sáu tuổi đã vào cung, không có cơ hội ra cung, cho nên trong lòng vẫn muốn thử một chút..."

Dạ Kinh Đường lộ ra một nụ cười:

"Lần này chính là bồi tiếp nương nương đi du ngoạn, dạo qua một vòng cảm giác của nương nương thế nào?"

"Ai..."

Thái hậu nương nương đến gần chút, nhỏ giọng nói:

"Cảm giác rất tốt, chỉ là trong lòng vẫn còn đang băn khoăn."

"Hả? Vì sao?"

Đôi môi của Thái hậu nương nương giật giật, hơi ấp úng nói, sau đó mới hạ giọng nói:

"Năm đó sau khi ta tiến cung, cả ngày không có việc gì làm, đã để Hồng Ngọc dựng đu dây ở dưới gốc cây ngân hạnh, sau đó phát hiện phía dưới cất giấu một cái hộp..."

?

Bước chân của Dạ Kinh Đường dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thái hậu nương nương với ánh mắt có chút cổ quái:

"Chẳng lẽ bên trong lại chứa Dục Hỏa Đồ mà năm đó Cuồng Nha Tử lưu lại?"

Thái hậu nương nương không ngờ Dạ Kinh Đường thông minh như vậy, sau khi hơi sững sờ, vuốt cằm nói:

"Đúng vậy. Tìm được Minh Long Đồ, theo quy củ thì sung công, nhưng trong cung ta không có cái gì, vất vả lắm mới tìm được bảo bối, cảm thấy nó có thể giúp ta thoát khỏi khổ hải, cho nên mới vụng trộm cất giữ..."

Dạ Kinh Đường xoay người lại, nhìn Thái hậu nương nương trước mặt, trong lúc bừng tỉnh đại ngộ mang theo vài phần nghi hoặc, ngẫm lại dò hỏi:

"Tại sao Dục Hỏa Đồ kia lại chạy tới trên người Lục Triệt Vân?"

Thái hậu nương nương hai tay bấu ở bên hông, cũng không ngẩng đầu lên được, chỉ nói:

"Không phải ngươi bị trọng thương sao, còn quan tâm ta như vậy, ta muốn ngươi nhanh khỏi một chút, lấy ra..."

"Ta cũng có chút tư tâm, nghĩ tới muốn ngươi khỏi, liền để chim chim mang cho ngươi. Lúc đầu ta muốn rời khỏi Vân An, nên tự mình thương lượng với ngươi, đến Lương Châu đi dạo một chút rồi trở về. Nhưng Ly Nhân cũng đi theo, ta không tiện mở miệng, sau đó liền chạy xa như vậy..."

Dạ Kinh Đường chớp chớp mắt, xác định không phải Thái hậu nương nương đang nói dối đùa giỡn hắn, sau đó hắn nở nụ cười, lại kéo Thái hậu tiếp tục đi tới:

"Không sao, nương nương liều mình cản ám khí cho ta, còn lấy ra Dục Hỏa Đồ để trị thương cho ta, muốn đi dạo, ta vốn nên bôi tiếp, Tĩnh Vương không đáp ứng thì ta cũng sẽ tranh thủ cho nương nương, không cần thiết lo trước lo sau nhiều như vậy."

Thái hậu nương nương khẽ cắn môi dưới, đi theo ở phía sau:

"Trước kia bản cung cũng không biết ngươi tốt như vậy... Ngươi có cảm thấy bản cung... Sao?"

Thái hậu còn chưa nói hết câu thì phía sau đã truyền đến một tiếng "Soạt", tiếp theo hai chân của nàng đã bị đánh, cả người gần như bị đẩy bay lên, trực tiếp đem Dạ Kinh Đường ở trước mặt đẩy ra ngoài.

Dạ Kinh Đường phản ứng cực nhanh, mắt thấy phía sau rõ ràng là ngựa mất vó, cắm đầu ngã xuống đất, trực tiếp đỡ Thái hậu nương nương, đồng thời trường thương cắm vào mặt tuyết, ý đồ ngăn trở ngựa.

Bành ~

Nếu như là ở trên mặt đất, rõ ràng ngựa có nặng hơn nữa thì hắn cũng có thể dễ dàng giữ chặt, nhưng tất cả chỗ đặt chân của hắn đều là tuyết đọng, căn bản không có chỗ nào để làm bàn đạp, gần như trong nháy mắt Dạ Kinh Đường đã bị đẩy lún vào đống tuyết.

Rầm rầm

Bình Luận (0)
Comment