Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 896 - Chương 896 - Người Tha Hương Gặp Nhau Là Duyên

Chương 896 - Người Tha Hương Gặp Nhau là Duyên
Chương 896 - Người Tha Hương Gặp Nhau là Duyên

Chương 896. Người Tha Hương Gặp Nhau là Duyên

Băng thiên tuyết địa không có tiếp tục quấy nhiễu, đầu óc Dạ Kinh Đường đã hoàn toàn thanh tỉnh, tâm tư còn tập trung ở trong lòng bàn tay, muốn rút cũng không thể tách rời.

Bởi vì trên tay có xúc cảm đặc biệt nên cái mông vốn ngồi trong ngực cũng dần dần hiện ra cảm giác nặng nề, tâm tư loạn thất bát tao toàn bộ tăng lên.

Dạ Kinh Đường không rõ ràng là cục diện bế tắc này kéo dài bao lâu, trong lòng đánh giá khoảng hai khắc đồng hồ, sờ vào lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, bên ngoài mới xuất hiện một chút dị động.

Vù vù

Khi Dạ Kinh Đường đang đùng toàn lực tĩnh khí ngưng thần thì bên tai khẽ nhúc nhích, chợt nghe thấy tiếng vang nhỏ từ phía xa truyền đến.

Mà chim chim canh gác trên tảng đá cũng vào lúc này từ trong đống tuyết ló đầu ra.

Thái hậu nương nương vẫn luôn tỉnh, nghe thấy động tĩnh, đã từ trong tấm thảm nhô ra gò má đỏ lên, còn chưa nói chuyện, Dạ Kinh Đường đã rút tay vừa sờ ngực ra, che ở ngoài miệng nàng, nóng hổi mang theo ba phần thơm của nữ nhân.

Ánh mắt Thái hậu nương nương quái dị, nhưng cũng không nói cái gì, chỉ là nghi hoặc dò xét xung quanh.

Lúc này trời đã tảng sáng, mặc dù gió tuyết đan xen nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng của ngọn núi.

Dạ Kinh Đường nhìn về phía phát ra âm thanh, có thể thấy được một con ngựa đang từ trên đỉnh của Tàng Long Lĩnh phi nhanh xuống dưới, ven đường phát ra tiếng kêu tê tê.

Mà trên đỉnh núi còn có một người đang đứng, hai tay chống nạnh, tuy không nhìn thấy rõ khuôn mặt nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc bất đắc dĩ kia.

Dạ Kinh Đường không thấy rõ người đến là ai, nhưng lúc này lại dám lật tung cả Tàng Long Lĩnh, ngoại trừ Tịch Thiên Thương và Đoàn Thanh Tịch ra thì không còn ai khác.

Sau khi ngựa trượt xuống vài chục trượng ở sườn dốc, dừng lại ở một nơi hơi bằng phẳng, sau đó lại lật tiếp.

Lúc này, bóng người trên sườn núi mới từ trên sườn dốc phủ tuyết xuống, ven đường nhặt lên bọc hành lý tuỳ thân, dắt ngựa tiếp tục đi xuống, phương hướng hẳn là phía trên bên trái.

Đường xuống núi không nhiều, Dạ Kinh Đường lúc đầu cũng chọn đi con đường nhẹ nhàng nhất, nhưng không cẩn thận trượt xuống, vị trí trước mắt cách đường đi khoảng mười mấy trượng.

Dạ Kinh Đường thấy chỉ có một người cô đơn trơ trọi, hắn không mang theo mỹ nữ chạy trốn, mà là tựa vào tảng đá lơ lửng phía dưới, yên tĩnh chờ đợi...

Xoạt, xoạt, xoạt...

Gió tuyết trên đỉnh núi kéo dài, một người một ngựa dọc theo vách núi dốc đứng đi xuống.

Tịch Thiên Thương dắt theo thớt ngựa, một lần nữa đi xuống vách núi dốc đứng, khí thế của hắn rõ ràng là rất chật vật.

Áo bào chỉnh tề bị trường thương và đá vụn chém rách tung toé, cánh tay dưới xương sườn còn có mấy cái lỗ hổng, tuy chỉ là bị thương ngoài da không ảnh hưởng đến hành động, nhưng nhìn quả thực không giống như một võ khôi đỉnh phong hoành hành một phương.

Nhưng không phải là võ nghệ của Tịch Thiên Thương không được mà là đối thủ có chút lợi hại.

Đoàn Thanh Tịch đứng trong bát khôi ở Nam hiêu, được công nhận là người đứng đầu thương đạo, hắn cầm hai thanh đao đi đơn đấu, không bị thương đâm chết, đã đủ để chứng minh võ nghệ bá đạo.

Khi tuyết lở xảy ra, thật ra Tịch Thiên Thương đã phát hiện ra hắn đã tìm lầm người, nhưng Đoàn Thanh Tịch và Dạ Kinh Đường đều là người của nam triều, hắn không xác định được quan hệ giữa hai người, đối phương còn động thủ trước thì hắn chắc chắn không thể dừng tay.

Mà hắn không dám dừng tay, Đoàn Thanh Tịch chiếm thượng phong, càng sẽ không chủ động dừng tay, vì vậy hai người liền chơi ngáng chân lẫn nhau, cuối cùng đều bị tuyết lở đẩy vào trong khe suối, hắn nhờ vào đó thoát thân, Đoàn Thanh Tịch đương nhiên cũng không đuổi theo hắn nữa.

Tịch Thiên Thương là người giang hồ thuần tuý, không có quan hệ gì với triều đình Bắc Lương, mạo hiểm lớn như vậy tới ám sát, ngoại trừ ngạo khí tự nhận đao pháp thứ nhất thiên hạ còn có chính là Tả Hiền Vương hứa hẹn với hắn sau khi hoàn thành sẽ cho hắn một con đường thương lộ phương bắc, tiện thể sau khi Tuyết Hồ Hoa mở ra, chia cho hắn một ít.

Tuyết Hồ Hoa này, sáu mươi năm mới có một nhóm, cho dù là ở đâu cũng tuyệt đối là đồng tiền mạnh, tìm được một chút cũng có thể hỗ trợ rất nhiều. Tuyết Hồ Hoa làm thuốc, có thể làm cho kinh mạch đứt đoạn khôi phục như lúc ban đầu, cũng có thể chữa trị ám thương xuất hiện khi luyện công, cho đồ đệ sử dụng... Mặc kệ hiện tại có tác dụng hay không, chỉ cần có cơ hội thì không ai có thể từ chối.

Dựa theo suy tính của Tịch Thiên Thương, Mục đích Đoàn Thanh Tịch xuất hiện ở đây hẳn là giống hắn, là đến giết Dạ Kinh Đường. Dù sao thì chuyện Đoàn Thanh Tịch làm thịt Thương Khôi của Nam Triều để nối nghiệp, mọi người hai triều Nam Bắc đều biết.

Tịch Thiên Thương có ý muốn hợp tác với Đoàn Thanh Tịch, nhưng lại sợ người này không đáng tin cậy, vì vậy vẫn lựa chọn hành động một mình, tìm kiếm ở trong Tàng Long Lĩnh, xem có thể gặp được Đoàn Thanh Tịch hoặc Tưởng Trát Hổ giao thủ với Dạ Kinh Đường hay không, hắn cũng coi như ngư ông đắc lợi.

Đáng tiếc là vận khí của hắn cũng không tốt như vậy.

Con ngựa vô tình trượt xuống sơn lĩnh, hắn vừa mới kéo ngựa lên, còn chưa đi mấy bước đã nghe thấy trong gió tuyết truyền đến một giọng nói trong trẻo:

"Người ở trong đêm tuyết bay đầy trời, Cô Chúc tha hương. Đều là người giang hồ xa quê, ngươi và ta có thể gặp nhau ở đây, cũng coi như là duyên phận."

Bình Luận (0)
Comment