Chương 901. Chạy Được Xuống Dưới Núi
Tiếng tuyết lở truyền xa nơi sơn dã, hai bóng người từ đỉnh tuyết bay vùn vụt xuống.
Dạ Kinh Đường luân phiên say sưa chiến đấu, tuy thời gian không dài, nhưng tiêu hao hiển nhiên không nhỏ, trong lúc chạy vội thở hổn hển như trâu. Áo bào đen nhìn như không có biến hóa quá lớn, nhưng trên ngực chảy ra máu tươi, lại thấm ướt quần áo hai người.
Bởi vì cánh tay trái mang theo thương, ôm người chạy không thuận tiện lắm, Dạ kinh đường trực tiếp mang Thái hậu nương nương lên vai phải, tay ôm chân, giống như cảnh cướp dâu của thổ phỉ.
Thái hậu nương nương nằm nhoài trên bờ vai, bị lắc lư liên tục, nhưng lúc này cũng bất chấp những thứ này, quay đầu nhìn thấy vết thương trên bả vai Dạ Kinh đường nhìn thấy mà giật mình, bị dọa không nhẹ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nói năng lộn xộn: "Dạ Kinh Đường... Ngươi..."
Vết thương Dạ Kinh Đường không trí mạng, nhưng cũng không thể nói là nhẹ, bả vai trúng một nhát thương, bị chém ra một vết thương sâu tới tận xương, ngực cũng chịu đựng, nếu như không phải hiệu quả cầm máu của Dục Hỏa Đồ mạnh mẽ, đâm sâu như vậy, chỉ sợ đã mất máu quá nhiều.
Bởi vì huyết chiến qua đi thần kinh chưa bình tĩnh lại, kỳ thật cảm giác đau đớn cũng không mạnh, thần sắc Dạ Kinh Đường còn tương đối tỉnh táo, thấy Thái hậu nương nương sợ khóc, mở miệng an ủi: "Ta không sao, có Dục Hỏa Đồ, đợi lát nữa băng bó một chút, dưỡng thương mấy ngày là được rồi."
"Đều là do ta không đúng..."
Đáy mắt Thái hậu nương nương hiện ra vẻ áy náy sâu sắc, muốn đưa tay che bả vai đang chảy máu, nhưng nằm sấp sau lưng có chút không với được.
Mà nàng vừa hành động, Dạ Kinh đường đã phát hiện bên bờ mông đầy đặn của nàng cọ cọ vào mặt, ôm tới bất ổn, tiện tay vỗ một cái.
"Chớ lộn xộn."
Thái hậu nương nương ngược lại nghe lời, lập tức bất động.
Ầm ầm tuyết trắng phô thiên cái địa, trượt xuống gần hai dặm mới dần chậm lại.
Tưởng Trát Hổ mang theo gia đình trèo đèo lội suối trở về, buổi tối cắm trại nghỉ ngơi trong khe núi sườn núi phía Bắc.
Dạ Kinh Đường chạy đến phía trên khe núi, phát hiện tuyết lở dần dần ngừng lại, trượt không đến phía dưới doanh địa, mới nhẹ nhàng thở ra, tốc độ cũng chậm lại.
Tưởng Trát Hổ tối hôm qua mới đến gần Tàng Long lĩnh, đang ngủ chợt nghe được tiếng đánh nhau trên núi, chạy tới liền phát hiện Dạ Kinh đường đang đánh hai Võ khôi, đến bây giờ còn chưa rõ tình huống, lúc này quay đầu lại hỏi:
"Dạ đại nhân, vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy?"
Dạ Kinh Đường thở hổn hển đáp lại:
"Tả Hiền Vương sắp xếp Tịch Thiên Cương tới trả thù, Đoạn Thanh Tịch có thể là đã phát hiện thân phận Hồng Hoa Lâu ta, tới trảm thảo trừ căn, hai người không biết vì sao lại va vào nhau..."
Tưởng Hổ thấy thương thế của Dạ Kinh Đường tương đối nghiêm trọng, cũng không nói thêm gì, phi thân đi tới khe núi, đưa Dạ Kinh Đường tới trước mặt lão vu sư Hàn Đình.
Tuy tuyết lở cũng không tiếp tục đổ ầm xuouonsg, nhưng âm thanh núi lở đất nứt vẫn làm cho mười mấy người trong doanh trại bị hù dọa không ít, đều chạy lên sườn núi tránh né, đợi đến lúc Tưởng Trát Hổ trở về mới an tâm.
Dạ Kinh Đường được Thái hậu dìu vào lều dựng tạm thời, lão vu sư Hàn Đình liền tay xử lý vết thương, ông ta cũng tiện thể kể lại chuyện xảy ra ở Lang Hiên Thành.
Hàn Đình là cựu quốc sư Tây Bắc Vương Đình, nghe nói Tư Mã Việt phản bội, thậm chí chuyện Dạ Kinh Đường buông lời nói với Vạn Bộ Lạc, cảm khái rất nhiều, cũng nói rất nhiều cách nhìn của bản thân.
Tổng kết lại ước chừng: Trước khi Tư Mã Việt chết thì sản lượng khoáng vật cũng không tệ, Tây Bắc có sản lượng rất lớn, nhưng địa vực rộng lớn thiếu thốn vật tư, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, các bộ lạc bắt đầu trữ vật liệu tự bảo vệ, không biết đây là bộ tộc ích kỷ bảo tồn thực lực, nên căn bản là truyền thừa không nổi, vì thế chỉ có thể phú quý nhất thời, Không có cách nào cùng hoạn nạn, bộ lạc phải thay đổi ở chỗ này, không thể đi đường cũ của Thiên Lang Vương, mượn lực hai triều Nam Bắc, trước tiên thu phục toàn bộ các bộ tộc Tây Hải, chèn ép thế lực tông tộc chia ra làm châu huyện, quyền lợi tập trung trong tay triều đình, mới có thể một lần làm giải quyết vấn đề của các bộ lạc Tây Hải.
Dạ Kinh Đường cảm thấy những lời này rất có lý, nhưng hắn không am hiểu những thứ này, chỉ là nghiêm túc ghi nhớ, chờ sau khi trở về sẽ nói cho Nữ Đế biết, để người chuyên nghiệp đi làm những chuyện này.
Thái hậu nương nương một mực đợi ở trước mặt, đều không đành lòng nhìn vết thương huyết nhục mơ hồ, yên lặng hỗ trợ giặt khăn lông rửa mặt lau vết máu.
Chim chim thì chưa kịp đi nghỉ, từ trên núi bay xuống, lại đi theo hai tên đồ đệ chạy lên núi tìm con ngựa chạy mất. Dù sao đây là thần mã, nếu ngã chết hoặc bị tuyết lở, Dạ Kinh đường không biết từ đâu mà tìm được một thớt trở về.