Chương 903. Việc Bất Ngờ
Thái hậu nương nương mở vòng chân ra trước, sau đó cởi quần mỏng xuống, lập tức trong lều hoa sáng lên một vùng vì ánh nên không bị che chắn.
Nàng cầm quần áo lên, lấy cái yếm từ bên trong ra, thoáng đánh giá một chút, còn ngạc nhiên một câu:
"Tài năng may mặc của Giang Châu, cũng rất chú ý..."
Dạ Kinh Đường đau đớn đến mức quên cả suy nghĩ, thuận miệng đáp lại:
" Phu nhân bang chủ Hồng Sơn bang, đặt ở giang hồ, chỉ ho một cái cũng khiên cho tông sư phải run rẩy, đồ ăn mặc tinh tế chút không có gì đáng ngạc nhiên."
"Ừm..."
Thái hậu nương nương mở cái yếm mới tinh ra, đặt ở ngực khoa tay một chút, đang ước lượng kích thước, chưa từng nghĩ bên ngoài lều bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân đạp lên "Đạp đạp", còn có Tưởng phu nhân kêu gọi:
"Nữu nữu! Ta trở về rồi!"
Thái hậu nương nương giật mình co rụt thân thể lại, vội vàng kéo chăn đệm bên cạnh quấn lên người, kết quả phát hiện chăn đệm không kéo được, trực tiếp lăn một vòng vào trong đó, sau đó chính là —— Bành một tiếng ——!
Cánh tay của Dạ Kinh Đường đều bị thương, không mặc áo được chỉ khoác chăn.
Bên ngoài truyền đến bước chân, hắn còn muốn đưa tay kéo rèm che lại, kết quả vai phải chính là cảm giác ấm áp, một làn gió thơm trực tiếp cuốn tới.
Thân hình Dạ Kinh Đường cứng đờ, quay đầu lại khó tin nhìn về phía Thái hậu, đã thấy con ngươi Thái hậu nương nương mở to, cũng đang nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau chớp mắt một cái, vẫn là Thái hậu nương nương phản ứng trước, nhưng cử động cũng không phải tách ra, mà là thu hai chân tuyết trắng vào trong đệm chăn, cả người núp ở bên người Dạ Kinh Dường.
Đúng lúc này, rèm lều được vén lên, một nha đầu béo chui đầu vào, quan sát xung quanh, còn dò hỏi:
"Đại ca ca, con chim béo của huynh đâu rồi?"
Nhìn bộ dáng, là khuê nữ của Tưởng Trát Hổ vừa mới dạy, nghe thấy hắn đến, không nghe lời chạy tới tìm chim chóc chơi.
Dạ Kinh Đường mặt đỏ không biết vì sao, nhưng vẻ mặt vẫn như thường, mỉm cười nói:
"Nó ra ngoài tìm ngựa, đợi chút nữa trở về ta sẽ bảo chim chim tới tìm ngươi."
"Cảm ơn ca ca, ai da..."
Nha đầu béo còn chưa nói xong, đã có một tay đưa vào, nắm lỗ tai kéo ra ngoài, sau đó chính là tiếng giáo huấn:
"Muốn tạo phản phải không? Không để ý liền chạy loạn, cha ngươi dạy thế nào vậy?"
"Mẹ, con sai rồi..."
Những lời này, hai người trong lều tự nhiên không có tâm tư nghe.
Dạ Kinh Đường ngồi nghiêm chỉnh, không dám cử động, chỉ cảm thấy phía bên phải thân thể hoàn toàn nóng hổi, xúc cảm da thịt mềm mại truyền lên người không giữ lại chút nào.
Thái hậu nương nương vì muốn hoàn toàn che khuất thân thể, tay trái xuyên qua lưng và ôm Dạ Kinh Đường, tay phải nắm chăn đệm che trước người, gương mặt dán lên bả vai.
Mà phần ở ngực chắc chắn là dán vào người Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường há hốc miệng, có thể là bị kích thích hơi lớn, không biết nên nói lời gì.
Mà sắc mặt Thái hậu nương nương đỏ như máu, đợi nha đầu mập đi rồi, con mắt bắt đầu chớp động, muốn tách ra lại không quá dám động đậy, thế cho nên trong lều gần như bất động.
"Ừm..."
Dạ Kinh Đường nín một lát, cảm thấy miệng vết thương như muốn nứt ra. Hắn làm ra vẻ bất động thanh sắc, mỉm cười nói:
"Ha ha, nha đầu này khá nghịch ngợm... Nương nương có sợ hãi không?"
Đầu óc Thái hậu nương nương trống rỗng, sắc mặt đỏ như máu, cũng không dám giương mắt, nín nửa ngày, mới cất tiếng như muỗi kêu nói:
"Bổn cung... Không có việc gì. Ngươi... ngươi quay đi."
"Tuân lệnh."
Dạ Kinh Đường nhắm mắt lại, đầu chuyển hướng sang bên khác, mà sau đó cảm giác được xúc cảm mềm mại trên cánh tay chậm rãi buông ra, hương vị mềm mại từ bên người trượt ra ngoài.
Thái hậu nương nương cũng không tức giận, cẩn thận từng li từng tí đi ra từ trong chăn, khoác cái yếm hơi căng lên người, sau đó lại mặc quần mỏng vào, mới chậm rãi lại một chu st, thấp giọng nói:
"Ừm... Bản cung là Thái hậu, mẫu nghi thiên hạ. Chuyện hôm nay, ngươi đừng nói ra ngoài, bằng không bản cung... Không đúng, ngươi đừng ghi nhớ trong lòng, coi như không có chuyện gì xảy ra... "
Vẻ mặt của Dạ Kinh Đường có chút lúng túng, suy nghĩ một chút nói:
"Điều này đương nhiên ta biết, chính là sợ Thái hậu ghi nhớ trong lòng, sau này sống trong thâm cung, không quên được..."
Động tác của Thái hậu nương nương hơi dừng lại một chút, vốn định nói mình sẽ không để trong lòng, nhưng lời này không phải là lừa quỷ sao.
Nàng khẽ cắn môi, cũng không nói gì, chỉ mặc quần áo vào, một lần nữa ngồi xuống:
"Được rồi."
Dạ Kinh Đường quay đầu nhìn lại, sau khi xác định quần áo của Thái hậu nương nương chỉnh tề mới xoay người lại:
"Trời sắp sáng rồi, mấy ngày nay ngủ không ngon, bù lại một giấc đi, để ta canh gác."
Trong đầu Thái hậu nương nương tràn đầy cảnh tiếp xúc vừa rồi, trên mặt đỏ ửng không tiêu tan được, nhưng thần sắc ngược lại rất có cảm giác mẫu nghi thiên hạ, vỗ nhẹ gối:
"Ngươi vừa mới bị trọng thương, nghỉ ngơi nhanh một chút, bản cung lại không buồn ngủ, ngủ cái gì."
Dạ Kinh Đường thấy vậy, cũng không kiên trì, nằm trên giường, nhắm mắt vận công nghỉ ngơi và hồi phục.
Thái hậu nương nương nghiêng người ngồi trước mặt, nhìn thoáng qua bóng đêm yên tĩnh, lại quay người lại, ôm đầu gối ngồi, ánh mắt chợt lóe.
Hai người cũng không nói gì nữa, bầu không khí mang theo cổ quái khó hiểu...