Chương 905. Nằm Mơ
Trong cửa lớn treo bốn chữ bốn chữ "Băng Hà tiêu cục", Tuyền Cơ Chân Nhân mặc váy trắng, ngồi trên bậc thang, chậm rãi uống rượu sáng.
Phạm Thanh Hòa ăn mặc kiểu mỹ nhân dị vực ngồi bên cạnh, tay chống mặt, nhìn về phương tây xa xôi.
Sau khi sự tình Lang Hiên Thành kết thúc, Thái hậu hôn mê, Phạm Thanh Hòa là nữ thần y, vốn nên đi theo, nhưng ngựa tốt chỉ có một con, không cách nào chở ba người, nàng liền đi theo phía sau đám người Tĩnh Vương.
Trước khi đi, Quế bà bà từng dặn dò, nói đại ân Dạ Kinh Đường giúp các bộ phận, cũng có năng lực quyết đoán thống lĩnh các bộ, bảo nàng giữ gìn quan hệ cho tốt, để tránh thời gian sau lại xa cách, thuận đường cũng tạo quan hệ tốt với Nam triều.
Phạm Thanh Hòa ở bên ngoài quen rồi, cũng rất cảm kích đối với Dạ Kinh Đường, có thể theo bản năng đi ra ngoài chạy lung tung, tự nhiên không có gì không nguyện ý, nhưng bên người Dạ Kinh đường có một yêu nữ khiến nàng không cách nào thanh tịnh!
Phạm Thanh Hòa vừa nhìn phương xa chỉ một lát, Tuyền Cơ Chân Nhân bên cạnh, liền dò hỏi:
"Hòa Hòa, nhìn cái gì đấy? Nghĩ tới nam nhân à?"
Phạm Thanh Hòa lấy lại tinh thần, nhíu mày nói:
"Ta nghĩ nam nhân nào?"
Tuyền Cơ Chân Nhân nhíu mày:
"Mấy ngày trước ngươi ở Lang Hiên thành, ôm Dạ Kinh Đường khóc lóc, tưởng chuyện này không xảy ra, thế là xong chuyện à?"
Phạm Thanh Hòa quả thật đã ôm, nhưng đó là cảm tạ, trong lòng cũng không cảm thấy không thích hợp, thấy Tuyền Cơ Chân Nhân lấy chuyện này trêu chọc nàng, hùng hồn nói:
"Ta ôm thì đã sao? Ngươi chưa từng ôm?"
Kỳ Chân Nhân sửng sốt, ít khi ngồi thẳng được vài phần:
"Ta ôm bao giờ?"
"Còn không phải sao, không có ôm qua nam nhân thì chỉ có là tiểu nha đầu mà thôi, còn ở đây trêu trọc ta?"
Tuyền Cơ Chân Nhân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khôi phục bộ dáng nhàn tản, thuận miệng nói:
"Thất tình lục dục chính là bản tính con người, ta sợ ngươi ngại lễ pháp thế tục, không dám thuận tâm mà làm, chỉ điểm ngươi mà thôi."
"Ta cần ngươi chỉ điểm?"
Phạm Thanh Hòa nói tới đây ngược lại có hứng thú, lại dò hỏi:
"Lại nói ngươi lẳng lơ như vậy, thật sự ngay cả nam nhân cũng chưa từng ôm?"
Tuyền Cơ chân nhân không tiện trả lời vấn đề này, liền dùng khí thái tiên tử mười phần ung dung đứng dậy, nói ra một câu:
"Đứa ngốc."
Sau đó đi về phía hậu viện.
Còn chưa nói, bộ dáng thần côn đã khám phá hồng trần này thật đúng là hù dọa Phạm Thanh Hòa.
Phạm Thanh Hòa nghẹn cả buổi, không tiếp lời, bắt đầu âm thầm suy nghĩ, lời trêu chọc của yêu nữ vừa rồi, có phải là có thâm ý khác hay không!
Trong bất tri bất giác, trời đã sáng rõ.
Bên ngoài căn cứ, ngựa đã tìm trở về, chim chim đã bị nha đầu Tưởng gia đội ở trên đầu chạy khắp nơi, bởi vì đầu tiểu nha nhiều đồ ăn vặt, chim chim cũng rất vui, cùng nàng chơi quên cả trời đất.
Trong lều vải yên lặng, Thái hậu nương nương nằm nghiêng trên mặt đất, bởi vì thời tiết quả thật có chút lạnh, vẫn là khoác chăn mỏng lên người, duy trì khoảng cách với Dạ Kinh Đường hai thước, đến lúc này đỏ ửng trên mặt cũng không tán đi, trong đầu không biết đã hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi bao nhiêu lần.
Đã lớn như vậy, Thái hậu nương nương đương nhiên đã huyễn tưởng qua cảnh tượng thân mật với nam tử, sau khi nhìn thấy Diễm hậu bí sử, còn thường xuyên mơ thấy loại mộng cảnh này.
Nhưng bởi vì không có kinh nghiệm thực chiến, nằm mơ cũng chỉ có như vậy.
Mà vừa rồi, cảm giác trần truồng dán trên người nam nhân kia giống như là bị sét đánh, cánh tay rắn chắc chạm vào lồng ngực, làm cho người ta căn bản không thể quên được, đến bây giờ ngực cũng có thể cảm giác được sự khác thường.
Chỉ chajm vào người một chút đã như vậy, nếu như hành động rộng như trên sách, sợ là thật sự phải trợn mắt to rồi.
Ánh mắt Thái hậu nương nương vụt sáng, cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, phát hiện suy nghĩ quá loạn, liền dừng lại tâm niệm, quay đầu lại nhìn.
Dạ Kinh Đường nằm thẳng ở trên gối sau lưng, lúc này đã ngủ, gương mặt hoàn toàn lạnh lùng như trước, nhưng đôi mắt lại khẽ nhúc nhích, thoạt nhìn như đang nằm mơ.
Thái hậu nương nương có chút hiếu kỳ, lật người, giương mắt dò xét Dạ Kinh Đường, muốn nhìn xem Dạ Kinh Đường đang mơ cái gì, kết quả phát hiện trên người Dạ Kinh Đường đang đắp chăn mỏng chỉ đóng đến ngực, cổ vai đều để lọt ở bên ngoài.
Thái hậu nương nương chớp chớp con ngươi, có thể là sợ Dạ Kinh Đường đông lạnh, liền đưa tay vung chăn lên, muốn đắp chăn cho nách của Dạ Kinh Đường.
Kết quả Dạ Kinh Đường trước mặt lại ngộ nhận nàng là Ngưng Nhi nghịch ngợm lúc ngủ, nàng vừa đưa tay qua, cổ tay đã bị nắm lấy, sau đó thuận thế ôm nàng vào trong lòng.
Thái hậu nương nương xử chí không kịp đề phòng đã dán vào trong lòng nam nhân, đôi mắt trừng lớn mấy phần, thấy Dạ Kinh Đường chỉ là đang ngủ mơ ôm vợ, không phải trắng trợn mạo phạm thì mới âm thầm thở ra.