Chương 910. Tới Hồng Hà Trấn
Nếu vết kiếm kia là của Tiêu Tổ lưu lại thì chỉ có thể là sau khi Tiêu Tổ ra biển phám phá tiên lộ thì cũng không chết già mà là ẩn núp ở trong thế tục, tiếp tục tinh tiến võ nghệ.
Suy luận này ngược lại là không có vấn đề gì, nhưng Tiết Bạch Cẩm không hiểu chuyện mấy vò rượu lớn xuất hiện ở Quan Tinh đài.
Nếu như người lưu lại vết kiếm chính là Tiêu Tổ thì đó hẳn là sau khi công thành danh toại thì nhớ lại bảo vật ngẫu nhiên gặp được lúc thiếu thời, nhất phi trùng thiên.
Loại chuyện này, không cần thiết đặc biệt căn dặn hậu nhân, cứ cách mỗi một trăm năm lại mang một vò rượu tới ngồi một hồi.
Nhưng nếu không có căn dặn chuyên môn, sao mỗi một trăm năm lại tới?
Tiết Bạch Cẩm không nghĩ ra toàn bộ câu chuyện trong đó, nhưng cảm giác được sau lưng chuyện này liên lụy tuyệt đối không nhỏ, cho nên lập tức khởi hành trở về, chuẩn bị tiến về Giang Châu thăm dò Tiêu Sơn Bảo. Lúc này đi từ Thanh Giang xuôi dòng mà xuống, vừa vặn đi ngang qua Đoạn Long Đài.
Hồng Linh Sơn Trang của Đoạn Long Đài là đỉnh núi của Thương Vương Sở Hào ở phía Bắc Nhai.
Hai mươi năm trước, Sở Hào cũng đã là người cạnh tranh Thương Khôi, sau khi cạnh tranh thất bại cũng không bị tổn thương hoặc gặp đại biến nào cả, chỉ là Đoạn Thanh Tịch quá bá đạo, mới xin nghỉ hưu sớm thành lão bối giang hồ, phai nhạt ra khỏi mắt người đời.
Dựa theo tính toán của Tiết Bạch Cẩm, Sở Hào trải qua nhiều năm như vậy, nhất định đã đi vào Thiên Nhân Hợp Nhất cảnh, không thành Bát Đại Khôi cũng chỉ vì ‘Võ Vô Nhị’, giang hồ không thể đồng thời xuất hiện hai cái Thương Khôi, mà Sở Hào sở trường thương đạo, dưới tình huống đánh không lại Đoạn Thanh Tịch cũng chỉ có thể điệu thấp làm người.
Mặc dù Sở Hào đã sớm cho thấy không hỏi chuyện giang hồ nữa, truyền vị trí trang chủ cho con trai, nhưng bối phận đạo hạnh bày ra ở đây, giang hồ Nhai Châu không thể không nể mặt mũi, bây giờ trong nhà chuyện vui, nhân vật có mặt mũi trên giang hồ cơ bản đều tới.
Tiết Bạch Cẩm là giáo chủ của Bình Thiên, hạ mình đến nhà chúc mừng Sở Hào, hiển nhiên không quá hợp quy củ giang hồ, thấy Ngưng Nhi hỏi có muốn đi lên ngồi một chút hay không, lắc đầu nói:
"Hôn sự không mời không đến, tang lễ không mời mà tới? Nếu Hồng Linh sơn trang không hạ thiếp mời thì chúng ta tới làm cái gì?"
Lạc Ngưng cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, thấy vậy cũng không nhiều lời, dò xét Đoạn Long Đài một lát sau, lại nhìn về phía một con thuyền nhỏ vừa cập bờ.
Trên thuyền là một người trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn lãng, lại uống say say say, đợi sau khi thuyền cập bờ, lắc lắc ung dung đi lên bờ một bên, ngẩng đầu nhìn dốc đá nguy nga một chút, sau đó liền tụ hợp vào đám người lên núi.
Lạc Ngưng nhìn thấy cảnh này, cau mày nói:
"Thần thái của người trẻ tuổi kia giống như không đúng, không giống như là đến chúc mừng."
"quản nhiều chuyện nhàn sự như vậy làm gì, giang hồ ân oán oán tính không rõ, môn phái lớn như vậy, không có mấy người tới đập phá quán mới gọi là chuyện hiếm lạ."
Lạc Ngưng ngẫm lại cũng thấy đúng, lập tức để kính viễn vọng xuống, đáp lên chỗ rẽ của con thuyền, chạy về phía hạ du...
Lương Châu.
Càng đi về hướng đông nam thì thời tiết càng ấm áp.
Dạ Kinh Đường đi cả ngày lẫn đêm, chờ sau khi xuyên qua bãi hoang cốt, gió lạnh đã biến thành gió thu, mặt đất trắng như tuyết cũng một lần nữa biến thành sa mạc khô cạn, trong thoáng chốc làm cho người ta có một loại cảm giác ngược dòng thời gian.
Nhìn thấy khoảng cách đến Hồng Hà Trấn còn có vài dặm, Dạ Kinh Đường cả ngày căng thẳng cũng được buông lỏng xuống, mà chim chim quen thuộc thì theo quan đạo đất vàng, không kịp chờ đợi đã bay vào trấn, xem bộ dáng là đi theo Đường Đường lăn lộn, ba ngày đói chín bữa, đã là không muốn chờ đợi ở bên cạnh hắn nữa.
Thái hậu nương nương ngồi ở phía trước, dựa lưng vào ngực Dạ Kinh Đường, gương mặt đỏ lên đã hơi bình thường hơn hôm qua một chút, nhưng gương mặt vẫn lộ ra một vòng ửng hồng.
Nhìn thấy sắp đến Hồng Hà trấn, Thái hậu nương nương ngồi thẳng người lên một chút, bày ra dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ đoan trang, mở miệng nói:
"Dạ Kinh Đường, ngươi..."
Dạ Kinh Đường ngồi ở sau lưng, dùng áo choàng bọc Thái hậu nương nương lại, tuy đến Lương Châu đông bộ đã không lạnh, nhưng tay vẫn đặt ở trong ngực sưởi ấm.
"Thế nào rồi?"
Hai mắt Thái hậu nương nương chớp chớp, muốn Dạ Kinh Đường chú ý phân tấc, nhưng không nói thẳng ra được, liền nhắc nhở:
"Sắp đến Hồng Hà Trấn."
Dạ Kinh Đường đương nhiên hiểu rõ ý của nàng, nhưng hắn đã đưa ra đáp lại, cho dù Thái hậu nói thế nào thì hắn cũng không thể rút ngay, ngẫm lại một chút còn nhéo một cái, mới rút tay ra.
Thái hậu nương nương cả người giật mình một cái, lại lần nữa mặt đỏ tới mang tai, nhưng cố tự trấn định cũng không nói cái gì, nhẹ chân nhẹ tay chỉnh lý vạt áo tốt, chờ hô hấp bình phục lại, mới dùng khẩu khí rất nghiêm túc nói:
"Trở về, ta chính là Thái hậu, ngươi là Thần tử, hiểu chưa?"
"Hiểu rõ."
"Hiểu rõ là tốt rồi."
Thái hậu nương nương khẽ cắn môi dưới, ngẫm lại quay đầu nhìn về hắn, giống như là đang xác nhận Dạ Kinh Đường có phải thật sự hiểu rõ hay không.
Còn về trạng thái trong lòng nàng chính là sợ Dạ Kinh Đường chấp mê không ngộ không buông tay, nhưng cũng sợ Dạ Kinh Đường thật sự hiểu rõ không để ý tới mình, đúng là có chút rối não...