Chương 915. Bí Tịch Dạ Gia
Thái hậu nương nương mím môi một cái, trong lòng chỉ có ngũ vị tạp trần, quay người muốn rời khỏi chỗ thị phi này.
Nhưng Dạ Kinh Đường cảm giác được cảm xúc của Thái hậu nương nương không đúng, sợ sau khi nàng trở về phòng lật qua lật lại nghĩ quẩn, đưa tay chặn đường đi, hạ giọng nói:
"Là Tam Nương, không sao. Nếu như ban đêm Nương nương không ngủ được, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài đi dạo."
Thật ra Thái hậu nương nương sang đây xem Dạ Kinh Đường một chút, cảm xúc phiền muộn ý loạn đã tiêu tan hơn phân nửa, hiện tại sợ bị phát hiện, chỉ muốn nhanh chóng trở về.
Thấy Dạ Kinh Đường ngăn cản không cho đi, nàng lập tức làm ra bộ dáng bình tĩnh.
"Cũng không phải là không ngủ được, chỉ là lo lắng thương thế của ngươi, tới xem một chút. Nguouiw bị thương nặng như vậy, phải nghỉ ngơi mới được, trong sách thuốc nói: Một giọt tinh mười giọt máu."
Dạ Kinh Đường gật đầu nói.
"Ta biết phân tấc. Nương nương ban đêm cũng đừng suy nghĩ lung tung, sau này thời gian còn dài, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, ta cũng sẽ không chạy."
Thái hậu nương nương khẽ cắn môi dưới, nhẹ gật đầu như có như không, sau khi ngắm Dạ Kinh Đường một chút, khoát tay nói:
"Được rồi, ngươi tránh ra đi, ta phải đi về."
Dạ Kinh Đường hơi chần chờ, cảm thấy không thể để cho Thái hậu nương nương lăn lộn khó ngủ một chuyến tay không, lập tức đánh giá trái phải vài lần, sau đó đi lên trước nửa bước, đẩy Thái hậu nương nương lại ở góc tường, đi cùng nhau trên đường, bắt đầu ấm tay.
Hả?
Thái hậu nương nương không kịp đề phòng, con mắt lập tức luống cuống, muốn giáo huấn Dạ Kinh Đường một câu, lại sợ người ngoài nghe thấy, chỉ có thể dùng tay che bờ môi đỏ, hai con mắt óng ánh trừng mắt nhìn Dạ Kinh Đường, ý tứ là đang nói tại sao ngươi có thể như vậy?
Nhưng ánh mắt này không có chút lực sát thương nào.
Dạ Kinh Đường cũng không đần, biết Thái hậu nương nương đêm dài khó ngủ vụng trộm đến chào hỏi, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt ngập nước kia, để tay vào trong ngực sưởi ấm, cũng gạt vải vóc mỏng manh ra, dán ở trên da thịt, vê.
"..."
Mấy ngày nay, Thái hậu nương nương đều cách quần áo chạm nhau, nào chịu nổi cái khi nhục này, trốn đi trốn tới dùng sức che đôi môi, mu bàn chân cong lên, nhẹ nhàng dậm chân lại không có một tiếng động, mãi đến khi thật sự không chịu nổi, nước mắt đều sắp rơi xuống, tiểu tặc trước mặt mới dừng tay.
Thái hậu nương nương thoát khỏi bể khổ, đáy mắt rõ ràng có chút xấu hổ, trừng mắt nhìn Dạ Kinh Đường một chút, mới ôm vạt áo, cúi đầu đi ra ngoài, bộ dáng như không để ý tới ngươi nữa.
Dạ Kinh Đường nhìn thấy bộ dáng này, cảm thấy Thái hậu nương nương cho dù là lăn lộn khó ngủ, có lẽ cũng không tới mức tinh thần chán nản, trong lòng yên tâm hơn nhiều, đưa mắt nhìn Thái hậu nương nương chậm rãi rời đi, sau đó mới lắc đầu cười một tiếng, xoay người đi về trong phòng.
Bùi Tương Quân núp ở trong chăn, nghe thấy là Thái hậu tới, nhưng sau đó cũng không nghe rõ ràng, đương nhiên nàng cũng không có tâm tư nghe, dù sao hình cụ Ngưng Nhi chuẩn bị cho nàng, quả thật đã giày vò người.
Thấy Dạ Kinh Đường tiến vào, nàng mới mở miệng nói:
"Thái hậu tới làm gì?"
"Ban đêm không ngủ được, thăm hỏi thương thế của ta."
Xem xét thương thế.
Bùi Tương Quân thấy thời gian đã tới nửa đêm, đối với việc này cũng rất nghi ngờ, nhưng mà cũng không định hỏi nhiều, đứng dậy muốn tiếp tục hầu hạ
Nhưng Dạ Kinh Đường cảm thấy Tam Nương thật sự vất vả, dù sao hắn cũng là nam nhân, nếu cứ nằm dưới thì hiển nhiên không thích hợp, cho nên để Tam Nương duỗi người, hắn sẽ hoạt động khơi thông gân cốt.
Thời gian bất tri bất giác đã đến trước bình minh.
Chim chim ở bên ngoài nhảy nhót nửa đêm, đến ngủ một chút, bay trở về hậu viện, ngả đầu xuống ngủ không một tiếng động.
Mà Dạ Kinh Đường cũng gần như là rời giường cùng thời khắc đó, đắp kín chăn cho Tam Nương, đứng dậy đi tới trong đại viện tiêu cục.
Đại viện rộng mười trượng, ngày bình thường dùng để bàn việc, tiêu sư cũng sẽ thao luyện võ nghệ ở đây, mấy chục năm trôi qua, nơi nào cũng có thể thấy được dấu vết tập võ, góc đông bắc còn có hai cái hố nhỏ, là nơi mà hắn đứng khi còn nhỏ.
Dạ Kinh Đường cầm Minh Long Thương trong tay, đặt nằm ngang trên mặt cọc gỗ, sau khi hít vào một hơi, trượt ra hai chân đâm một cái.
Nhưng khoảng cách giữa hai cái hố nhỏ trên mặt đất hiển nhiên nhỏ hơn, hắn giẫm lên có chút không vờ vặn, vì vậy đành bỏ qua, ngược lại từ trong lòng lấy ra một quyển sách dò xét.
Thư tịch cũng không có tên, chỉ là lý niệm võ học do Thiên Lang Vương đời thứ ba tổng kết ra, cung cấp cho người thừa kế học tập, nếu như lấy muốn đạt tên thì có lẽ có thể gọi là bí tịch Dạ gia.
Võ học giang hồ có trăm môn ngàn loại, võ học mỗi nhà đều có đặc điểm của nó, phải rèn luyện thân thể thích hợp với sở học, cũng không thể hoàn toàn chung chung.
Cũng giống như Súc Cốt Công, không luyện tập từ thuở nhỏ, giữa đường mới học thì đến chết cũng không thể học được, còn có công phu khổ luyện, người bình thường biết bí tịch chiêu thức cũng không dùng đến.
Mà còn có một số võ học khác thì thông qua sở trường của người sáng tạo, ví dụ như Thông Bối quyền là cần tứ chi thon dài, người thấp nhỏ luyện thì không phát huy ra sức mạnh, điều cần là biến bản thân thành thiên phú khác biệt với người bình thường, chuyển hóa thành ưu thế tuyệt đối.
Mà Thiên Lang Châu rèn luyện thể phách, khí mạch căn cốt hoàn mỹ, tốc độ đề khí vượt xa người thường, khí kình truyền lại gần như không tổn hao gì, đây là nội tình mà người bình thường không thể có, đương nhiên là thế gian không có bộ công pháp nào có thể phóng đại ưu thế này.