Chương 919. Làm Càn
Bởi vì năm nay tuyết đầu mùa, Đông Phương Ly Nhân và Lục tiên tử hưng phấn đến mức còn làm một bức tranh, vẽ cảnh tuyết bên bờ sông, trên vai đều đeo ngọc hồ, dung mạo và khí chất thậm chí lấn át cả cảnh tuyết trên trời.
Phạm Thanh Hoà cũng thay trang phục mùa đông, đứng ở đằng xa cùng Tam Nương, hai người xì xào bàn tán.
Mặc dù Dạ Kinh Đường không nghe thấy nói gì, nhưng qua vẻ mặt của Tam Nương thì có lẽ là đang hỏi tiến độ khôi phục của thân thể, ban thưởng quá nhiều có thể ảnh hưởng gì hay không.
Mà gặp được chim chim đang hưng phấn trong tuyết thì lại vui chơi trong đống tuyết, Tiểu Vân Ly xuất thân ở phương nam, từ nhỏ đến lớn chưa thấy qua tuyết bao giờ, so với chim chim còn kích động hơn, đang chất đống tuyết ở bên cạnh xe ngựa.
Dạ Kinh Đường ở bên cạnh liếc nhìn một chút, sau khi nhìn thấy Vân Ly đắp người tuyết, cũng không khỏi ôm bụng cười chế giễu, âm thầm lắc đầu, sau đó đi đến trước xe ngựa rộng rãi.
Thái hậu nương nương ở trên núi đã trải qua phong tuyết, lúc này đương nhiên không kích động như những cô nương khác, ngồi khắp nơi trong xe thưởng thức từ cửa sổ.
Từ mấy ngày trước bị Dạ Kinh Đường đẩy vào góc tường, sau đó còn đụng tay, Thái hậu nương nương đã hoàn toàn luống cuống, mấy ngày nay quả thực là trốn kỹ, căn bản không cho Dạ Kinh Đường cơ hội gặp mặt, lúc này phát hiện Dạ Kinh Đường đi tới, nàng vội vàng kéo màn lên.
Dạ Kinh Đường nhìn thấy cảnh này, trực tiếp nhảy lên xe ngựa tiến vào trong, thấy Hồng Ngọc tựa vào cửa sổ nhìn cảnh tuyết, liền mở miệng nói:
"Thuyền đã định xong, Hồng Ngọc, cô đi chỉnh đốn phòng trước đi."
"Được rồi."
Hồng Ngọc thấy vậy, không có chút chú ý tới ánh mắt có nỗi khổmà không nói ra của Thái hậu nương nương, đứng dậy chạy ra ngoài.
Thái hậu nương nương cũng không dễ gọi lại, thấy trong xe chỉ còn lại cô nam quả nữ, hai tay đặt trên chân, đối mặt với Dạ Kinh Đường, bày ra bộ dáng tinh thần chán nản, không nói một lời.
Trong xe có lò sưởi làm bằng đồng, ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, đương nhiên Thái hậu nương nương mặc cũng không dày, mặc quần áo màu đỏ thẫm, vòng eo thu thành một chùm, lộ ra vạt áo rất sung mãn, đầu đội châu trâm, mặt tròn tròn nhỏ điểm son phấn đỏ, ăn mặc rất có khí chất thục nữ, giống như là dư vị của hoa mẫu đơn, càng nhìn càng có thể cảm giác được phần vận vị kia.
Mặc dù cách ăn mặc này không hoa lệ, nhưng rõ ràng là đã ăn mặc tỉ mỉ.
Dạ Kinh Đường đi đến trước mặt, nghiêng đầu nhìn:
"Nương nương?"
"Hừ..."
Thái hậu nương nương quay người đổi phương hướng, mặt hướng về phía cửa, vẫn không để ý đến Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường hơi có vẻ bất đắc dĩ, ngồi xuống bên cạnh, để tay sau lưng, dán vào đường cong hoàn mỹ của trăng tròn.
Thân thể của Thái hậu nương nương có chút ưỡn một cái, vẻ mặt chán nản lập tức biến mất, biến thành khẩn trương nổi nóng, đảo mắt nhìn về phía Dạ Kinh Đường, ánh mắt giống như đang nói là... Ngươi điên rồi à? Bên ngoài có rất nhiều người!
Dạ Kinh Đường thấy Thái hậu nương nương không dám lên tiếng, trong lòng có chút buồn cười, đưa tay vuốt vuốt chóp mũi:
"Thuyền chuẩn bị xong rồi, ta đưa nương nương lên thuyền, ngoan ngoãn nghe lời không được cáu kỉnh, đừng đi vội vàng, bằng không sẽ không tốt cho thân thể."
Thái hậu nương nương nghe thấy khẩu khí mệnh lệnh này, cử chỉ còn lỗ mãng như thế, đương nhiên là có chút không vui, hít một hơi thật sâu, bày ra tư thế đoan trang nghiêm khắc:
"Dạ Kinh Đường, khi bản cung trở về nói với ngươi, ngươi đã quên hết rồi à?"
Thái hậu ngẩng đầu ưỡn ngực, lời còn chưa nói hết, Dạ Kinh Đường ngồi ở bên cạnh đã có chút cúi đầu.
Chụt ~
Hai đôi môi chạm vào nhau.
Tiếng người ồn ào trên bến tàu lập tức bị ngăn cách ở bên ngoài, chỉ còn lại gió tuyết và sóng lớn.
...
Hai tay của Thái hậu nương nương nắm chặt, không thể tưởng tượng nổi trừng mắt hai cái, trực tiếp ngơ ngác, hiển nhiên là nằm mơ cũng không ngờ được, Dạ Kinh Đường vốn tao nhã nho nhã rất tri kỷ lại có thể bá đạo đối với nàng như vậy.
Đây là nhìn ra bản cung dễ bắt nạt, không dám làm gì hắn sao?
Đây chính là nụ hôn đầu tiên của bổn cung.
Ánh mắt của Thái hậu nương nương không ngừng biến ảo, mấy lần hiện ra uỷ khuất và giận dữ, nhưng từ đầu đến cuối không dám động loạn.
Dạ Kinh Đường nâng gương mặt đỏ lên, sau khi hôn một cái nghiêm túc, hắn mới ngồi thẳng người lên, vỗ vỗ sau lưng:
"Đi thôi."
"..."
Vạt áo của Thái hậu nương nương có thể thấy được sự chập trùng, trừng mắt nhìn về phía Dạ Kinh Đường, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người, thoạt nhìn là chuẩn bị không chịu thua kém chút nào, không nghe tên loạn thần tặc tử này nói.
Kết quả Dạ Kinh Đường thấy thế thì lại cúi đầu xuống, còn chuẩn bị hâm nóng tay.
"Ngươi..."
Thái hậu nương nương tức giận không nhẹ, nhưng không có biện pháp, vội vàng đưa tay ngăn Dạ Kinh Đường lại, cắn cắn răng ngà, đứng dậy yên lặng đi ra khỏi buồng xe. Có thể là thật sự giận còn cố ý đạp dưới mũi chân của Dạ Kinh Đường.
Trước đó Dạ Kinh Đường hơi không cẩn thận đã bị đánh tơi bời, hoặc là bị Ngưng Nhi đuổi theo, đối mặt với loại phản kích này vẫn rất cảm thán, trên mặt mang nụ cười đi theo xuống xe ngựa.
Thái hậu nương nương đi vào trong đống tuyết, cưỡng ép ngưng thần, khôi phục vẻ mặt bình thường, lúc đi ngang qua Vân Ly ngồi xổm ở trước mặt, nhìn thấy chim chim đang nhảy nhót, thehes là ôm chim chim chính vào trong lòng, một bộ tư thế Bản cung không thu thập được Dạ Kinh Đường, còn không thu thập được ngươi?