Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 92 - Chương 92 - Dùng Sắc Buộc

Chương 92 - Dùng Sắc Buộc
Chương 92 - Dùng Sắc Buộc

Chương 92. Dùng Sắc Buộc

Hội nghị Thanh Long đường giải tán, Dạ Kinh Đường rời đi về, sau đó Bùi Tương Quân mang theo nha hoàn Tú Hà, đi tới chỗ ở của đại tẩu Trương Ngọc Liên, thuật lại tình huống vừa rồi.

"Kinh Đường tuy nhỏ, nhưng xác thực có khí thế của Đại đương gia, tám vị hương chủ bây giờ, trong lòng cũng không còn khinh thị nữa, chỉ cần Kinh Đường có danh tiếng trên giang hồ, nhiễu loạn ở nội bộ Hồng Hoa Lâu cũng sẽ dừng lại. . ."

Bùi Tương Quân mặc váy ngắn vàng nhạt, ngồi bên cạnh giường hoa, trong tay cầm kim khâu, thêu hình Chim chim nghịch nước, ôn nhu tán dương biểu hiện của Dạ Kinh Đường.

Trương phu nhân ngồi đối diện, nghe vậy thì sắc mặt an tâm một chút, nhưng không có quá nhiều vui mừng, ngược lại mang theo một vẻ u sầu nhàn nhạt:

"Kinh Đường biểu hiện có tốt, cũng chỉ là nghĩa tử Nhị thúc, không có huyết thống với Bùi gia, càng không có nửa phần ân huệ với Bùi gia, giúp Bùi gia chống đỡ chỉ là tình nghĩa, không giúp Bùi gia thì cũng không nói gì được, Bùi gia không sai khiến được hắn."

"Đại tẩu yên tâm, ta hiểu cách làm người của Kinh Đường."

Trương phu nhân tốt xấu gì cũng làm chưởng môn phu nhân nhiều năm, kinh nghiệm nhiều hơn Bùi Tương Quân, khẽ thở dài:

"Tam Nương, có nhiều thứ, ta phải nói. Lòng người khó đoán, lấy biểu hiện hôm nay của Kinh Đường, về sau cánh cứng cáp rồi, ngươi sẽ không quản được, gia nghiệp to như vậy cũng không thể chỉ ỷ lại hai chữ ‘Tin tưởng’. Ngươi cần nghĩ biện pháp, giữ trái tim hắn lại."

"Kinh Đường rất hiệp khí, ưu điểm là không màng danh lợi, khuyết điểm cũng như thế. Hắn muốn giúp Bùi gia, ta không nói hắn cũng sẽ nỗ lực; hắn không muốn giúp, ta có cách gỉ giữ người lại?"

Đáy mắt Trương phu nhân hiện lên vẻ bất đắc dĩ, thấy không có người ngoài thế là nàng xích lại gần mấy phần:

"Nam nhân yêu thích, đơn giản Quyền, tiền, danh, sắc . Kinh Đường không tham tiền tài, quyền thế, danh khí cũng không cần Bùi gia cho, vậy chỉ có thể ra tay vào cái cuối cùng. . ."

Động tác thêu của Bùi Tương Quân dừng lại, giương mi mắt:

"Đại tẩu muốn dùng mỹ nhân kế? Kinh Đường lớn lên đẹp hơn nữ tử trong thiên hạ rất nhiều, nữ nhân có thể buộc hắnlại, ta cảm thấy trên đời này không có mấy người."

Trương phu nhân quét mắt nhìn Bùi Tương Quân:

"Cô gái tầm thường tất nhiên không buộc được, nhưng ngươi đâu phải là cô gái tầm thường? Thân là nữ chưởng môn Hồng Hoa Lâu, dáng dấp lại thiên kiều bá mị. Giang hồ thường nói ‘Tình nghĩa ngàn vàng, không bằng hai quả trước ngực’ , Mà của ngươi còn phải tới hai cân đó? Không buộc được một thiếu niên trẻ tuổi?"

? !

Bùi Tương Quân kinh ngạc, kéo lại vạt áo phình lên, vẻ mặt hiện ra ba phần xấu hổ:

"Đại tẩu! Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy? Ta và ngươi là người một nhà mà, Kinh Đường gọi ta lại sư cô!"

"Sư cái gì cô?"

Trương phu nhân nói:

"Ngươi là đồ đệ Bùi gia, Kinh Đường là nghĩa tử Bùi gia, hai người cũng không có quan hệ máu mủ, kết làm phu thê thì ai nói có vấn đề? Kinh Đường tuấn tú lịch sự, thiên phú cũng không tầm thường, ngươi phải cố gắng tranh thủ, không thể đưa lang quân tốt như vậy cho người ngoài, ngươi nói xem ngươi có phải chịu thua thiệt không? Nếu ta có nữ nhi, giờ ta sẽ gả cho Kinh Đường. . ."

"Đại tẩu, ngươi đừng làm mối linh tinh, biến khéo thành vụng rất mất mặt."

"Ta cũng không có nói đùa, nếu ngươi không chịu, thì nghĩ biện pháp tìm kiếm ở bên trong Hồng Hoa Lâu. Hồng Hoa Lâu có vô số học trò, cô gái xinh đẹp không phải số ít, ngươi làm sao cũng phải chọn được một cái, đưa đến bên người Kinh Đường để làm ấm giường và xếp chăn, nếu không thành người một nhà, ngươi làm sao cam đoan tâm Kinh Đường hướng về Hồng Hoa Lâu?"

Tú Hà bên cạnh vừa pha trà vừa nghe lén, hơi ưỡn ngực, giả vờ không cẩn thận đụng phải chén trà phát ra tiếng vang, còn ho khan hai tiếng.

Bùi Tương Quân không phản ứng với Tú Hà, nhưng cũng biết đại tẩu nói có lý, hơi do dự, thở dài:

"Trước tiên ta đi hỏi ý Kinh Đường, xem hắn có ý thành gia lập thất hay không."

Trương phu nhân cảm thấy Bùi Tương Quân da mặt mỏng, không có ý vạch trần ra:

" Thiếu niên mười tám mười chín tuổi, nếu không nghĩ tới cô nương, vậy khẳng định có bệnh nặng. Loại thiếu niên trẻ tuổi này, không giống một tên giảo hoạt đã nhìn quen phong nguyệt, rất dễ giữ trong tay, chỉ cần hơi lấy lòng một chút, sẽ coi ngươi là la bàn chỉ hướng, ngươi nói gì hắn sẽ nghe nấy. . ."

"A ~!"

Bùi Tương Quân khẽ lắc tay, đánh gãy lời nói không biết xấu hổ không biết thẹn của đại tẩu, mắt thấy sắc trời không còn sớm, đứng dậy cáo từ:

"Ta đi trước hỏi ý, đại tẩu cũng đừng mai mối loạn."

Trương phu nhân lắc đầu, tiếp tục thêu hoa:

"Ngươi chỉ là không bỏ được mặt mũi để theo đuổi nam nhân, chờ ngày nào hối hận, đừng trách tẩu tẩu không nghĩ kế cho ngươi."

"Biết rồi, aizz, thực sự là. . ."

Bình Luận (0)
Comment