Chương 928: Náo Loạn
Đèn lồng phát ra ánh sáng đỏ thẫm, chiếu sáng một vùng tuyết bay tĩnh lặng.
Trong sơn trang tĩnh mịch, vô số tân khách đã đứng dậy, thoái lui đến yến hội bên cạnh. Toàn bộ chính đường bên ngoài chỉ còn lại Sở Hào cầm thương đứng trên mái hiên và người đội nón rộng vành đang ngồi trong góc đại viện.
Trong chính đường, bang chủ chưởng môn danh vọng khá cao tại Nhai Châu từ trong phòng đi ra, trước tiên giương mắt nhìn một chút rồi lại di chuyển đến hai bên đại môn, một lão bối trong đó mở miệng nói: "Hôm nay Ngô gia và Sở gia chúc mừng thông gia, giết người nhuốm máu phải hủy hôn lễ thực sự không ổn. Vị thiếu hiệp này lòng mang đạo nghĩa, ra tay ngăn cản cũng là vì suy nghĩ cho Sở gia. Sở đại hiệp tốt nhất vẫn nên giải thích một tiếng, bằng không chuyện hôm nay e là không dễ thu dọn."
Trên nóc phòng, Sở Hào chĩa mũi thương, ánh mắt khóa chặt khách đội nón rộng vành áo đen nơi xa, lông mày nhíu chặt, cũng không phản ứng với lời nói của người phía dưới.
Dù sao người trong giang hồ đều quên sạch, chỉ cần bản lĩnh đủ lớn, một chút nghi ngờ trước khi chết căn bản không ai dám nói ra.
Một khi mở miệng tranh luận, năm đó hắn đã làm gì hắn biết rất rõ, căn bản không thể gạt được; nếu viện cớ thoái thác chuyện Lục Nhã nói vừa rồi, toàn bộ Hồng Linh Sơn Trang đều sẽ thân bại danh liệt, người Ngô gia sẽ quay đầu bỏ đi, sao còn gả vào gia môn bại hoại này.
Trước mắt phương thức xử lý tốt nhất chính là lạnh mặt gặp người, trực tiếp giết Lục Nhã, sau đó nói giang hồ đạo chích gây sự, người giang hồ có nhiều suy đoán hơn nữa, ngoài mặt cũng không dám nhiều lời nửa câu.
Nhưng khách nhân mặc hắc y đội nón lá đột nhiên giết tới đích thực là một phiền toái lớn.
Sở Hào thông qua chén trà vừa rồi liền cảm nhận ra võ nghệ của người này sâu không lường được, hắn không rõ lai lịch không dám tùy tiện động thủ.
Vạn nhất động thủ còn đánh thua, vậy không chỉ đơn giản là thân bại danh liệt. Hồng Linh Sơn Trang triệt để trở thành môn phái gà rừng, thành trò cười trên giang hồ.
Sở Hào thấy tất cả mọi người nhìn lại, hơi trầm ngâm lại lần nữa mở miệng: "Hôm nay do Đoạn Thanh Tịch đại hiệp làm chủ, gả Ngô gia trưởng nữ cho Sở gia."
"Có người giang hồ rảnh rỗi đến gây sự, yêu ngôn hoặc chúng, Sở mỗ ra tay giáo huấn là chuyện đương nhiên. Các hạ đến chúc mừng nhưng thân phận lại không bị bỏ sót còn nhúng tay vào việc này khiến Sở gia khó chịu; Sở mỗ không thể không hoài nghi thân phận các hạ, người này có phải do các hạ cố ý sắp xếp hay không."
Lục Nhã suýt chút nữa bị một thương đâm chết, hận ý trong mắt càng đậm, nhưng đầu óc cũng tỉnh táo vài phần, rút lui đến bên cạnh Dạ Kinh đường, lạnh lùng nói: "Cẩu tặc! Ngươi phụ mẫu ta còn muốn đẩy ta vào chỗ chết, tâm tư diệt khẩu rõ rành rành, còn dám hồ ngôn loạn tạo loạn mê hoặc người nghe, ngươi cho rằng người trong giang hồ đều ngốc hay sao?"
Tân khách ở đây đương nhiên nhìn ra được Sở Hào không đỡ được lời này, nhưng không người nào dám đáp lại.
Dù sao Sở Hào nhắc nhở, mọi người mới nhớ tới việc này không riêng gì Sở gia, sau lưng còn có Đoạn Bắc Nhai.
Bất luận đạo đức của Sở Hào tổn hại bao nhiêu, vẫn phải chú trọng thể diện giang hồ, làm việc thế nào cũng phải tìm lý do giải thích cho xong.
Đoạn Thanh Tịch không giống vậy, phong cách hành sự đơn giản và thuần túy, chính là: "Ngươi dám không phục ta dám bắt ngươi chết đó, không giảng đạo lý cũng không quan tâm đến danh tiếng.”
Đắc tội với Đoạn Thanh Tịch ở Nhai Châu chẳng khác nào đắc tội với Bình Thiên Giáo Chủ ở Sung Châu, với Tưởng Trát Hổ ở Lương Châu, có thể còn sống đi ra ngoài đều xem như võ khôi người ta không xứng vị.
Vì vậy người giang hồ lại nhìn về phía người đội nón lá mặc áo đen trượng nghĩa kia, ánh mắt có ý khuyên can, dù sao Sở Hào mắng hai câu cũng không sao, đắc tội với Đoạn Thanh Tịch sẽ không thể ra khỏi Nhai Châu.
Đáng tiếc người giang hồ áo đen ngồi trước bàn không có ý cúi đầu.
Dạ Kinh Đường quay đầu nhìn về phía mái hiên, bình tĩnh nói: "Ý của Sở đại hiệp là ta báo thân phận, ngươi chọc nổi thì động thủ, trêu không nổi thì cúi đầu nhận sai?"
Sở Hào khẳng định là ý này, nhưng ngoài miệng không thể nhận, trầm giọng nói: "Sở mỗ cho các hạ cơ hội tự báo gia môn. Nếu là người quen cũ, Sở mỗ có khả năng sẽ cầu cho các hạ một ân tình; bằng không Đoạn Chưởng Môn biết rõ việc này cũng sẽ không nghe các hạ nói thêm nửa câu đạo lý."
Dạ Kinh Đường thấy Sở Hào lấy Đoạn Thanh Tịch áp chế hắn, trực tiếp nói: "Bất kể là ngươi hay là Đoạn Thanh Tịch, hôm nay dám trắng trợn giết người diệt khẩu, ta đều sẽ ngăn lại. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, cùng Lục thiếu hiệp giải thích ân oán rõ ràng, người sai nên bồi thường, nên xin lỗi, việc này liền bỏ qua..."
Sở Hào thấy đối phương ngông cuồng như vậy, cũng tức giận cười: "Đoạn Chưởng Môn không có ở đây, ngươi dám nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, nếu là ở đây, còn không biết dùng đức hạnh gì. Nếu ta không nghe theo lời ngươi nói, ngươi có thể làm gì?"
Dạ Kinh Đường thấy vậy cũng không nói nữa, hơi nâng tay trái lên, ra hiệu Lục Nhã cách đó không xa, ra hiệu: "Mời tự nhiên!"
Trước sảnh lại lần nữa rơi vào tĩnh mịch.
Mấy trăm người đứng xem yên lặng không tiếng động, lại âm thầm lui về phía sau một chút.