Chương 930. Ngô Gia Đâu?
Đợi đến lúc giương mắt lên dò xét, mới phát hiện khí kình mạnh mẽ trực tiếp xông tán tuyết bay đầy trời, quả thực là đem toàn bộ sơn trang biến thành một mảnh đất trống trong thời gian ngắn ngủi. Đến khi Sở Hào ngã trên mặt đất ho khan vài tiếng, mới có bông tuyết một lần nữa rơi xuống đất.
"Khụ khụ —— "
Sở Hào ngã trên bậc thang, ngực đầy vết máu, liên tục ho khan vài tiếng, dưới một chiêu trực tiếp bị đánh cho tâm thần, đáy mắt chỉ còn kinh hãi, cơ hồ quên mình ở chỗ nào.
"Vù vù..."
Hai tay Dạ Kinh Đường cầm thương đứng ở lỗ hổng thẳng tắp, trong tay áo trái trượt ra một đường máu. Bởi vì trong nháy mắt tiêu hao quá mức, hô hấp cũng dồn dập vài phần.
Đề phòng người bên ngoài nhìn ra, Dạ Kinh Đường đổi thành tay phải cầm thương chĩa chéo xuống đất, tay trái chắp sau lưng, nhìn lỗ thủng phía sau chính đường, bình thản nói: "Cho ngươi cơ hội giảng đạo lý, ngươi nhất quyết không biết xấu hổ, bây giờ biết vừa nãy ta khách khí tới mức nào chưa?"
"Khục khục..."
Sở Hào không ngừng ho khan, nghẹn họng hồi lâu, xác định Dạ Kinh Đường không có đuổi giết tới, ánh mắt mới tỉnh táo vài phần, chậm rãi đâm thương gãy đứng lên: "Các hạ là Dạ Kinh Đường?!"
"Vù vù..."
Lời vừa nói ra, đám người vốn ngây ngốc lập tức khôi phục tinh thần, đáy mắt hiện ra vẻ kinh nghi: "Đây là Dạ Kinh Đường Dạ đại hiệp?!"
"Chả trách lại ngang ngược như vậy... trượng nghĩa như vậy! Lời đồn trên giang hồ xem như bảo thủ..."
"Đúng là anh tuấn, đáng tiếc nữ vương gia đã ăn độc thực."
Hả?
Ánh mắt Đông Phương Ly Nhân vốn đang tràn đầy vẻ sùng bái, nghe thấy lời này liền thu lại biểu lộ kinh diễm, nhíu mày nhìn về phía nóc phòng phía ngoài, tìm kiếm thanh y hiệp nữ không hiểu chuyện đang nói hươu nói vượn cái gì.
Chiết Vân Ly thấy Dạ Kinh Đường bị nhận ra cũng không giả bộ nữa, quay sang nhìn ba người giang hồ gặp trên đường lên núi, mở miệng nói: "Thấy không? Ta nói Dạ đại hiệp không phải người như vậy, bây giờ đã tin chưa?"
Ba tên đại hán giang hồ thiếu chút nữa bị dọa chết, chân mềm nhũn, nào dám đáp lời.
Dạ Kinh Đường không phân tâm nói chuyện phiếm với người ngoài, nhìn Sở Hào nói: "Ta giết ngươi chỉ cần một thương, không giết là vì việc này không liên quan gì tới ta, ta chỉ không muốn nhìn thấy người khác trắng trợn giết người diệt khẩu. Bây giờ ngươi hãy nói cho rõ chuyện năm đó với Lục thiếu hiệp, không cần nghĩ đến Đoạn Thanh Tịch có thể làm chỗ dựa cho ngươi."
"Hôm nay cho dù im lặng tại đây, dám mở miệng nói thêm nửa chữ, ta vẫn đánh cho hắn ngồi xuống nói đạo lý như ngươi."
Vừa rồi Dạ Kinh Đường không để Đoạn Thanh Tịch vào trong mắt, tân khách ở đây cảm thấy là nghé con mới sinh không sợ cọp.
Bây giờ nói lời này, trong lòng lại không chất vấn, chỉ cảm thấy Đoạn Thanh Tịch mắt mù, lại đi tìm Sở gia kết mối giao hảo, cái này không phải mời Diêm Vương thái tuế đến nhà mình sao.
Sở Hào phát hiện Dạ Kinh Đường đụng phải ai giết người đó thì trong lòng cũng lạnh đi một nửa.
Dù sao phong cách hành sự của Dạ Kinh Đường không khác biệt mấy so với Đoạn Thanh Tịch, đều là ai không phục thì giết, điểm khác biệt duy nhất chính là im lặng không nói võ đức, giết người bất luận là đúng sai; mà Dạ Kinh Đường giảng giải chút võ đức, vì vậy trước khi giết người còn phải tru tâm, để ngươi nhận sai rồi mới đòi lại thể diện.
Đối mặt với ánh mắt của Dạ Kinh Đường, Sở Hào cũng biết bị lừa còn phải thu xếp, cắn răng mở miệng nói: "Năm đó thật có việc này, gia phụ làm chủ để cho ta cưới con gái thủ hộ quận Kính Dương."
"Mệnh lệnh của cha mẹ không thể làm trái, lúc ấy cũng không biết mẹ hắn mang thai, nàng không nghe theo ý kiến của ta mới cho một cái tát bảo nàng không lấy thì cút... Việc này là lỗi của một mình ta, nếu đã thẹn với mẹ hắn, ta sẽ đền bù, sản nghiệp Sở gia phân cho hắn một nửa, ta tự phế võ nghệ xuất hộ, sống sót không trở về Đoạn Long Đài nửa bước."
Sau khi nói xong, Sở Hào giơ bàn tay lên, đánh mạnh vào ngực bụng, chỉ nghe một tiếng phịch trầm đục, lúc này mới phun ra một ngụm máu.
Tuy Dạ Kinh Đường chán ghét người đầu đường, nhưng loại chuyện này hắn thật sự không tiện giúp Lục Nhã quyết định, thấy Sở Hào chịu nói chuyện kỹ lưỡng liền thu hồi trường thương, quay người đi ra ngoài sơn trang, mở miệng nói: "Việc nhà để bọn chúng đóng cửa giải quyết, giải tán hết đi."
Giang hồ khách ở đây tuy muốn xem kết quả nhưng cũng biết cho dù chuyện này xử lý như thế nào, cuối cùng đều là gia xấu hổ, người ngoài căn bản không nhận được kết quả.
Thấy Dạ Kinh Đường mở miệng, giang hồ ở đây tự giác phi thân nhảy ra ngoài tường rào, người trên nóc phòng bên ngoài cũng vội vàng nhảy xuống, đứng trên mặt tuyết.
Dạ Kinh đường đi ra ngoài, cũng không chú ý tình hình trong sơn trang, nhìn quanh mấy lần nghi ngờ hỏi: "Người Ngô gia đâu?"
"Ngô gia không ngốc, phát hiện tình hình không đúng, quay đầu bỏ đi, sao lại đưa khuê nữ vào loại gia môn bại hoại thế này?"
Đông Phương Ly Nhân quay đầu lại, phát hiện tay trái Dạ Kinh Đường vẫn luôn đeo sau lưng, màu trên vai áo đen cũng không đúng, hẳn là vừa rồi đột nhiên phát lực làm vết thương nứt ra, vội vàng tiến lên đỡ cánh tay: "Không sao chứ?"
Dạ Kinh Đường ưỡn thẳng lưng, thản nhiên nói: "Không sao, da thịt bị thương thôi... trở về rồi nói."
Đông Phương Ly Nhân thấy vai Dạ Kinh Đường đầy vết máu còn bày ra phong phạm đại hiệp, có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không nhiều lời, rất nhu thuận đi trước mặt.
Chiết Vân Ly thì nằm nhoài ngoài cửa lớn, còn định vào trong xem náo nhiệt.
Dạ Kinh Đường thấy vậy thầm lắc đầu, cán thương vỗ nhẹ lên mông Tiểu Vân Ly:
"Đi thôi."