Chương 933. Thấy Chim Lạ
Dạ Kinh Đường bị một đám nữ nhân trong nhà nhìn trúng bộ mặt vô sỉ, người già cũng không nhịn nổi, lại ngồi xuống, cười nói: "Sau này ta sẽ chú ý một chút."
"Hừ..."
Bùi Tương Quân cởi khoác ngoài ra, nhìn thấy vết thương trên đầu vai chảy máu, đáy mắt vừa đau đớn vừa căm tức, lấy khăn lông nhẹ nhàng lau chùi, lại dùng thuốc băng bó: "Ra ngoài đánh nhau, không biết thương tiếc thân thể, giày vò tan nát thì phải làm sao bây giờ?"
"Ta phải lập ra một quy tắc cho huynh, sau này nếu huynh bị thương trở về, ta sẽ phạt huynh ba ngày không thể đụng vào nữ nhân, Ngưng Nhi cũng như thế, ai dám phạm thượng, phạt một tháng không cho phép thấy mặt huynh..."
Kỳ thật Dạ Kinh Đường cũng không có gì đáng ngại, chỉ là hơi dùng sức quá mạnh, một lần nữa băng bó cẩn thận là không sao.
Thấy Tam Nương quan tâm như vậy, hắn mỉm cười: "Được rồi, sau này ta sẽ cố gắng hết sức giải quyết phiền toái."
Hả?
Bùi Tương Quân cảm thấy lời này không đúng lắm, nhưng có thể khiến Dạ Kinh Đường có ý thức chú ý không bị thương, coi như là nghe lọt tai, nên cũng không nhiều lời.
Băng bó một lát, Bùi Tương Quân lại nhớ tới tình cảnh vừa mở cửa nhìn thấy, liếc tay Dạ Kinh Đường, đột nhiên dò hỏi: "Kinh Đường, huynh nói thật đi, ta và nữ vương gia, ai... Ừm..."
Dạ Kinh Đường tự nhiên hiểu ý, mở trừng hai mắt, đầu tiên dùng tay đánh giá vài lần, mới nghiêm túc nói: "Xem tỉ lệ dáng người, không phải càng lớn càng tốt..."
"Dù sao cũng lớn hơn Ngưng Nhi đúng không?"
Hả?
Dạ Kinh Đường nào dám trả lời chủ đề toi mạng này, lập tức hít một hơi khí lạnh: Bùi Tương Quân thần sắc vui vẻ lúc này tiêu tan, vội vàng chuyên tâm vào thương thế, cẩn thận xử lý...
Rào rào rào
Sóng lớn vỗ vỗ thân thuyền, một chiếc đèn đơn độc chiếu sáng cửa sổ phía đuôi thuyền.
Trong cửa sổ là một gian phòng nhỏ, Chiết Vân Ly và Chim Chim ở đây canh gác vào ban đêm, một người một chim cũng không buồn ngủ.
Chiết Vân Ly ở trong sơn trang chứng kiến một thương của Dạ Kinh Đường chấn động phong tuyết, có thể nói là cảm xúc dâng trào. Lúc này hai tay nàng cầm trường đao dài năm thước dùng làm thương trong phòng nhỏ hẹp, chậm rãi khoa chân múa tay.
Chỗ cửa sổ để một cái ghế, ghế dựa vào bệ cửa sổ kẹp cây trúc, đỉnh treo dây câu rơi vào mặt sông, phía trên còn có một cái trôi.
Chim Chim xù lông, ngồi xổm bên cửa sổ hết sức chăm chú, dựa vào năng lực nhìn bóng đêm kinh người nhìn chằm chằm vào đằng xa, chờ cá lớn dưới nước mắc câu, bóng lưng nhìn qua có loại cảm giác rất độc câu trên hàn giang tuyết.
Vốn công việc này nên do Chiết Vân Ly làm, nhưng Chiết Vân Ly cảm thấy nó là chim non thành thụcphải học cách câu cá với mình, thế là để nó trông coi, nếu như cá bơi lội thì thào một tiếng.
So với thịt khô, Chim Chim vẫn thích ăn cá tươi sống hơn. Vì vậy nó rất quan tâm, thậm chí còn không tiếc đem cơm tối ra làm mồi câu.
Kết quả cũng được, kỹ thuật bẻ gãy cán ngọc của Chiết Vân Ly còn không bằng trực câu cá.
Nước sông ít nhất không lãng phí mồi câu, Chiết Vân Ly dùng nửa hộp thịt khô tổ, đến bây giờ một con cua cũng không câu được, làm cho Chim Chim có điểm hoài nghi. Tối nay, có khi nào vốn không có máu, bụng đói không loi, chắp tay chậm rãi diễn luyện chiêu thức. Không biết lặp lại bao nhiêu lần, ánh sáng chợt phát hiện Chim Chim bên cửa sổ ngẩng đầu lên, còn rung đùi đắc ý, tựa hồ đang nhìn cái gì đó.
Chuyển động của Chiết Vân Ly ngừng lại, cẩn thận từng li từng tí một đi tới trước mặt: "Có cá cắn câu chưa?"
Chim Chim mở to mắt như hắc bảo thạch, hết sức chăm chú nhìn về phía rừng mùa thu bên bờ sông, sau khi nhìn chăm chú một lát liền xoay người đáp xuống bệ cửa sổ, bay về phía lối đi nhỏ.
"Hả?"
Chiết Vân Ly quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một vòng, tiếc là không phát hiện được gì.
Trong căn phòng phía trước lầu thuyền.
Dạ Kinh Đường nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường, ôm Tam Nương phong tình thủy mị trong lòng.
Bùi Tương Quân ngoài miệng rất cứng, nhưng tâm địa quá mềm yếu, vốn định trừng phạt Dạ Kinh Đường không biết bảo hộ thân thể, nhưng uống thuốc xong đã bị dụ dỗ vài câu, không nhịn được mà lăn vào trong chăn.
Lúc hai người đang dần tiến vào cảnh giới đẹp đẽ, cửa ra vào liền truyền đến: Loạt soạt...
Thanh âm móng vuốt đạp cửa.
Bùi Tương Quân khẽ cắn môi mê ly, thần sắc dừng lại, tiếp theo vội vàng đẩy tay Dạ Kinh Đường lộn xộn ra, choàng chăn che mặt.
Dạ Kinh Đường lại rất bất lực khi làm phu quân, hơn nửa đêm cùng nương tử ân ái, đột nhiên bị trẻ con gõ cửa quấy râtf, hắn hậm hực đứng dậy đi tới mở cửa ra, cúi đầu nhìn về phía Chim Chim đang ngồi xổm ngoài cửa: "Làm gì vậy? Đói à?"
"Chít chít..."
Chim Chim dang rộng đôi cánh ra, sau đó chui vào trong nhà, ngậm áo choàng Dạ Kinh Đường kéo qua cửa sổ.
Dạ Kinh Đường cảm thấy Chim Chim không phải tới đòi cơm, nên đi theo tới cửa sổ, hé mở một khe cửa sổ.
Chim Chim ngồi xổm trên bệ cửa sổ, nhìn rừng cây bờ sông vài lần, lại chỉ về phía vách đá bên bờ sông: "Chít chít..."
Cho dù thị lực của Dạ Kinh Đường tốt, trong đêm gió tuyết, cũng không có khả năng sống tốt hơn Chim Chim trời sinh cú mèo, chỉ thấy trên vách đá có một chấm nhỏ mơ hồ, lập tức lại lấy ống nhòm tới, híp mắt quan sát tỉ mỉ, có thể thấy được là một con chim tước đậu trên nhánh cây trụi lủi.
Dạ Kinh Đường hơi nghi hoặc, dò hỏi: "Con chim này gặp chuyện à?"
"Chít chít..."
Chim Chim thấp giọng mở cánh khua múa, ý bảo đã từng thấy qua, rất khả nghi.
Dạ Kinh Đường thấy vậy, ánh mắt tự nhiên ngưng trọng mấy phần, nhớ lại một chút, đã từng thấy Chim Chim khả nghi còn lưu lại ấn tượng cho hắn giống như con chim của Tả Hiền Vương kia, lúc điều tra Yến Vương thế tử, nó phát hiện ở hẻm sau của Long Ngân Lâu có một con chim nhỏ.
Chim nhỏ trên vách đá nhìn hình thể khẳng định không phải chuẩn, càng giống quạ lạnh, có khả năng lớn hơn một chút.