Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 940 - Chương 940 - Thất Tuyệt Trận 2

Chương 940 - Thất Tuyệt Trận 2
Chương 940 - Thất Tuyệt Trận 2

Chương 940. Thất Tuyệt Trận 2

Bành!

Loảng xoảng một cái chớp mắt, vô số phi châm từ trong sương mù gào thét bay qua, một bộ phận cắm trên thân cây, phát ra tiếng vang rặc rặc rặc nhè nhẹ.

Dạ Kinh Đường có động tác tránh né, đao thủ trong sương mù hiển nhiên cũng xác định phương hướng của hắn, trong sương mù lại truyền đến tiếng gió rít, một đồ vật bị ném tới.

Ánh mắt Dạ Kinh Đường ngưng lại, cầm một cành cây vụn trên mặt đất lên, đưa tay ném nhẹ, nhánh cây tựa như mũi tên nhọn bắn ra, đụng vào vật thể đang bay tới.

Ầm

Ánh lửa giữa không trung ầm ầm văng khắp nơi, phát ra một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.

Lúc Dạ Kinh Đường ném nhánh cây ra đã đè Phạm Thanh Hòa ẩn nấp sau thân cây, kết quả cùng lúc tiếng vang truyền đến cũng cảm giác được mặt đất chấn động rất nhỏ, lông tơ sau lưng dựng đứng, trở tay chính là một đao chém ra sau lưng.

Bị sấm rền cùng ánh lửa che chở, Vương Xung bạo phát, xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù, cách hắn hơn trượng một thương đâm thẳng tới.

Một thương này nếu đổi lại là Đoạn Thanh Tịch, thật đúng là có khả năng đánh cho Dạ Kinh đường trở tay không kịp, nhưng hiển nhiên Vương Xung còn kém một chút may mắn.

Mũi thương vừa xuất thủ, cán thương bị đánh lệch, sau một khắc đao phong đập vào mặt.

Vương Xung biết người muốn đối phó là ai, vì thế hoàn toàn cẩn thận, trong chớp mắt động tĩnh không đúng, đã phi thân nhảy lên, đụng gãy sợi tơ phát ra một tiếng vang nhỏ.

Ầm

Dạ Kinh Đường xuất đao, nghe thấy thanh âm không đúng lập tức lùi lại, nhảy ra phía sau thân cây, mà Phạm Thanh Hòa phản ứng cũng không chậm, ẩn nấp sau thân cây.

Lần này không phải là oanh thiên lôi hoặc là phi châm mà là thủy cầu nổ tung giữa không trung, chất lỏng rơi vào trên thân cây lại vẩy ra, mấy giọt chất lỏng rơi trên thân hai người.

Phạm Thanh Hòa nhướng mày, nhanh chóng dùng khăn lụa lau sạch nọc độc, thấp giọng nói: "Chất lỏng của Lạn Cốt Thảo, tạm thời không có gì đáng ngại. Thân pháp võ nghệ của đối phương bình thường, nghĩ biện pháp giải quyết, không được đấu lâu dài, bằng không chắc chắn sẽ bị kiệt sức đến chết."

Dạ Kinh Đường đã nhìn ra võ nghệ của đối phương không cao lắm, cùng lắm ngang trình độ với Tống thúc. Hắn suy nghĩ một chút, theo thân cây tùng lui về bên cạnh cái hố lúc đầu: tơ tằm.

"Cô trốn cho kỹ vào."

Phạm Thanh Hòa cũng không dài dòng, xoay người giấu mình vào trong hố.

Dạ Kinh Đường thấy đối phương đang thong thả di chuyển, thoạt nhìn là chuẩn bị kích phát cơ quan tiếp theo, bỗng nhiên mở miệng nói: "Này! Ngươi có ổn không?"

Trong sương mù, Vương Xung cẩn thận từng li từng tí tiến lên, nghe được thanh âm bình tĩnh như thường, dừng bước sau một cây tùng, cũng không mở miệng nói chuyện, để tránh bị đối phương nắm bắt vị trí chính xác.

Dạ Kinh Đường ép đối phương một đoạn lớn, thật ra vẫn có thể cảm giác được phương hướng, chẳng qua sương trắng cản trở không dễ xông lên mà thôi. Thấy đối phương dừng chân, hắn lập tức lăn mình về phía trước, giơ đao chém lên thân cây.

Cây tùng vừa thô vừa to, nửa phần trên bị chặt đứt biến thành một cây tròn thẳng tắp dài hai trượng.

Dạ Kinh Đường dùng chân phải đá vào nhau làm mấy trăm cân gỗ tròn điên lên, tiếp theo hai tay đỡ lấy ném lên.

Khối gỗ nặng nề lúc này bay ngang lên không trung.

Vương Xung nấp sau cây, phát hiện không đúng trực tiếp một thương quét về phía cơ quan cách đó không xa.

Lần này Dạ không có ý định tránh né.

Hai chân Dạ Kinh Đường đạp mạnh xuống mặt đất, cả người phi thân lên lăng không khép hai tay lại, khóa chặt đầu gỗ tròn đang bay ngang, năm ngón tay thon dài trực tiếp chụp vào trong gỗ cứng.

"Phá cho ta!"

Một tiếng lôi đình quát lớn!

Y phục nửa người trên của Dạ Kinh Đường lập tức phồng lên, gân xanh trên trán nổi lên, sắc mặt cũng hóa thành ửng đỏ, hai tay giơ cao, lúc hạ xuống lấy lực phách hoa sơn, rút mấy trăm cân gỗ tròn hai trượng xuống mặt đất đen phía dưới!

Ầm ầm tuy gỗ tròn quá thô, phát lực còn xa mới thông thuận như trường thương và đại chùy, nhưng trọng lượng kinh khủng cùng quán tính của gỗ tròn vẫn mang đến lực trùng kích không gì sánh kịp.

Trong tiếng nổ mạnh, đất đen mềm xốp lúc này xuất hiện một rãnh dài trái phải, bùn đất vẩy ra như sóng đen bị kích thích.

Thậm chí cây tích tuyết tùng trên mặt đất trong nháy mắt bị dọn sạch, chỉ còn lại mặt đất màu đen trụi lủi, gió mạnh xé ra sương mù trùng điệp, biến thành một vòng tròn trùng kích mắt thường có thể thấy được!

Phạm Thanh Hòa nằm trong vũng bùn, không kịp đề phòng trực tiếp bị chấn động phế phủ, cả người bắn ra, đào hố đất cũng bị đánh tan, chôn chặt nàng dưới đó.

Đằng xa, Vương Xung cũng không ngờ tới Dạ Kinh Đường có thể ra tay như vậy, lập tức bị chấn động đến mức hai chân nhấc lên khỏi mặt đất.

Nếu như vậy thì đòn đánh này chỉ có thể xem như là tiếng vang, không thương tổn được bất cứ ai.

Hết lần này tới lần khác trong rừng tùng lại bày ra không biết bao nhiêu cơ quan bẫy rập tinh diệu đến cực điểm.

Dưới trọng kích của Dạ Kinh Đường, quả cầu rơi xuống bị cuồng phong đẩy ra khỏi lộ tuyến ban đầu, bay ra ngoài vài thước, sau đó nổ tung giữa trời, vô số phi châm bắn ra bốn phía.

Những cạm bẫy hỗn loạn chung quanh, dưới sự đối chiến bạo lực cũng đã phát động toàn bộ, rừng tùng chỉ thoáng có một vũ khí sắc bén bay ngang, lôi quang loạn vũ, độc dược đủ mọi màu sắc bị tạc tung bay đầy trời, hình trận tung hoành không còn sinh môn đáng kể, cơ hồ là công kích hết thảy mọi góc trong trận.

Bình Luận (0)
Comment