Chương 947. Suy Nghĩ Lung Tung
"Ách..."
Kỳ thật Dạ Kinh Đường muốn hỏi Ngưng Nhi ở đó, nhưng nhìn Tiết Bạch Cẩm một bộ dạng người sống đừng đụng vào, suy nghĩ một chút vẫn thôi, đưa mắt nhìn Bình Thiên Giáo Chủ rời đi, nhấc hai thùng nước nóng lên lầu...
Bóng đêm dần buông xuống, trong quán trọ ít người giang hồ nói chuyện phiếm hơn.
Lạc Ngưng nghe "Tướng công đại chiến Đoạn Long Đài" xong, cảm thấy mỹ mãn trở về phòng, tựa người trên giường cầm ngọc bội của Long Đàm chơi đùa, trong lòng cũng nghi ngờ Bạch Cẩm chạy đi đâu, hơn nửa ngày không thấy trở về.
Đang lúc xuất thần, cửa phòng lại truyền đến tiếng động.
Cọt kẹt..t..tttt
Lạc Ngưng nhanh chóng thu ngọc bội vào tay áo, quay đầu nhìn ra cửa. Chỉ thấy Bạch Cẩm đi vào trong phòng, gỡ mạng che mặt xuống, để lộ gương mặt trắng nõn nghiêm túc.
Lạc Ngưng đã quen với bộ dáng này, dò hỏi: "Đi ăn cơm phải không? Không mang cho ta?"
Tiết Bạch Cẩm đi tới trước mặt ngồi xuống, bình thản nói: "Vừa rồi ta ở trên trấn, trông thấy Dạ Kinh Đường và một nữ nhân tiến vào khách điếm bên cạnh hiệu thuốc."
Hả?
Lạc Ngưng sửng sốt, ngồi thẳng lên một chút, nghi ngờ Bạch Cẩm có phải đang đùa với nàng hay không.
Nhưng Bạch Cẩm chưa bao giờ nói đùa, ánh mắt Lạc Ngưng Nhi thay đổi vài phần, vốn định đứng dậy nhưng lại nhanh chóng ngồi xuống, bày ra dáng vẻ trấn tĩnh tự nhiên, dò hỏi: "Dạ Kinh Đường cũng ở đây? Bên cạnh là ai?"
"Chính là nữ tử lần trước gặp tại Hoàng Minh Sơn, Đông Minh đại vương."
"Hai người bọn họ đang làm gì vậy?"
Tiết Bạch Cẩm cởi giày, ngồi xếp bằng trên giường: "Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Phải lập tức đi Giang Châu, nghỉ ngơi sớm một chút."
"......."
Ta ngủ được ư?
Lạc Ngưng khẽ hít một hơi, trong lòng nhanh chóng quay lại, suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Dạ Kinh Đường là giáo đồ của chúng ta, nếu đã ở đây, về tình về lý ta cũng nên qua chào hỏi. Ngươi ngủ trước đi, ta đi tìm hiểu tình hình một chút."
Nói xong không nhanh không chậm đứng dậy, đi ra cửa phòng.
Tiết Bạch Cẩm thấy cảnh này âm thầm lắc đầu, tự nhiên không hỏi nhiều...
Ở một hướng khác.
Trong phòng ánh nến thăm thẳm.
Phạm Thanh Hòa nằm nhoài trên gối, sau khi uống thuốc, sắc mặt đã hồng nhuận phơn phớt hơn trước, trên trán lấm tấm mồ hôi, dưới tác dụng lung ta lung tung của độc dược và giải dược, có chút choáng váng.
Không biết bao lâu sau, bên ngoài truyền đến bước chân, tiếp theo cửa phòng mở ra.
Dạ Kinh Đường xách theo hai thùng nước nóng đi vào, dùng chân đóng cửa lại, dò hỏi: "Cảm thấy thế nào rồi?"
"Tốt hơn nhiều rồi, chỉ là có chút choáng váng, ngủ một giấc là tốt rồi."
Dạ Kinh Đường đặt thùng nước nóng xuống, lại xuống lầu tìm vài cái khăn lông sạch sẽ, đi tới trước giường, vén màn ngồi xuống: "Khai nắp bình lửa xong không thể đụng nước, lát nữa dùng khăn lau thân thể. Sau lưng thế nào?"
"Không sao, giúp ta rút ra đi."
Dạ Kinh Đường thấy vậy lấy tay đè lên lưng, rút ống trúc ra.
Ầm
Làn da Phạm Thanh Hòa cực trắng, nhổ bình lửa trừ độc sau lưng xuất hiện vết đỏ tím đen, còn có vết máu, có thể nói nhìn thấy mà giật mình.
Dạ Kinh Đường nhìn thấy, miễn nhíu mày, dùng khăn khô nhẹ nhàng dính máu, dò hỏi: "Đau không?"
"Làm sao có thể đau, cảm giác toàn thân đều thoải mái rất nhiều, thoạt nhìn là nghiêm trọng mà thôi."
Phạm Thanh Hòa ghé đầu trên gối, nghiêng đầu nhìn ánh mắt Dạ Kinh Đường cẩn thận từng li từng tí, trong lòng có chút ngượng ngùng, đang âm thầm chuẩn bị nói gì đó chợt nghe bên ngoài truyền đến bước chân.
Bước đi...
Dạ Kinh Đường dừng bước, cảm thấy tiếng bước chân có chút quen thuộc, quay đầu nhìn về phía cửa.
Người ngoài cửa phát hiện trong phòng không có động tĩnh, nhẹ giọng nói một câu: "Là ta."
Sau đó liền bước nhanh đến trước, đẩy cửa ra.
Cọt kẹt..t..tttt
Phạm Thanh Hòa đang suy nghĩ ai, quả thực không ngờ đối phương lại trực tiếp đẩy cửa, vội vàng muốn lăn vào trốn trong chăn, nhưng nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc lộ ra ngoài cửa - Dạ Kinh Đường này có tình nhân không?
Phạm Thanh Hòa đang ở trên giường đột nhiên thấy thê tử Dạ Kinh Đường đến phòng điều tra, tự nhiên không dám lăn trong chăn nữa, có thể là vì phòng ngừa hiểu lầm, vội vàng ngồi dậy, muốn bày ra thân hình, Lạc Ngưng đang đứng trên cầu thang liền nghe ra hai người đang chữa thương, vốn còn ôm tâm tư nghĩ bậy bạ.
Trong nháy mắt đẩy cửa, nàng liền nhìn thấy nữ tử đang ngồi trên giường, cái gì cũng không mặc, còn có hai vật làm cho người ta tức chết, bắn vài cái trước mặt nàng.
Ầm Ầm
Sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.
Lạc Ngưng ngẩn ngơ.
Phạm Thanh Hòa cũng nằm sấp mơ màng, ngồi dậy mới phát hiện không đúng, chân tay luống cuống vội vàng kéo chăn mền lên che chắn, sắc mặt đỏ lên: "Cô đừng hiểu lầm, ta... Chúng ta không làm gì cả... "
Được, chuyện này không giải thích còn đỡ, vừa giải thích, ngay cả Dạ Kinh đường cũng bắt đầu chột dạ.