Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 949 - Chương 949 - Chỉ Có Nữ Hiệp Này Nặng Cân Cũng Muốn Chết

Chương 949 - Chỉ có nữ hiệp này nặng cân cũng muốn chết
Chương 949 - Chỉ có nữ hiệp này nặng cân cũng muốn chết

Chương 949. Chỉ có nữ hiệp này nặng cân cũng muốn chết

Dạ Kinh Đường thuận thế ôm Ngưng Nhi ngồi trên đùi: "Thật không sao mà, đã gần như khỏi rồi. Hơn nữa là tự ta đi ra, Tĩnh Vương cũng không ngăn được..."

"Huynh còn nói tốt cho nàng ta? Tam Nương cũng thật là, biết rõ huynh bị thương còn không lôi kéo, muội trở về không thể không trừng trị nàng..."

Lạc Ngưng cởi băng vải, phát hiện miệng vết thương xác thực không nghiêm trọng, đã sắp lành rồi mới thầm thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu lục lọi khắp nơi xem nơi khác có vấn đề hay không.

Dạ Kinh Đường tự nhiên tùy ý để Ngưng Nhi sờ soạng, mỉm cười nói: "Thật không có sao, chỉ là hôm nay đánh tới đánh lui có chút đau lưng nhức mỏi, muội có muốn giúp ta ấn xuống hay không?"

"......."

Lạc Ngưng sao lại không hiểu dụng ý của tiểu tặc này, khẽ hít một hơi, nhưng cuối cùng vẫn là đau lòng nhiều, đè Dạ Kinh Đường lên giường, quỳ xuống trước vai: "Huynh nhìn Bạch Cẩm xem, từ khi rời núi đến bây giờ chưa từng bị thương, cho tới bây giờ đều là nàng đánh người ta chứ không có ai đánh lại nàng, khiến người ta bớt lo. Huynh thì tốt rồi, đến một chỗ, không giết hai người bị thương lừa gạt một cô nương, cũng chẳng giống nhau..."

"Giết người bị thương là không còn cách nào khác, ta nào có lừa gạt cô nương đâu."

"Có hay không trong lòng huynh biết rõ."

"Ha ha..."

Dạ Kinh Đường bất đắc dĩ cười một tiếng, suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại: "Muội muốn đi Giang Châu?"

Lạc Ngưng cảm thấy không tiện, liền cưỡi sau lưng, nắm bả vai dày rộng: "Mai mốt đi rồi, sau đó trở về Nam Tiêu Sơn, hai năm nữa có duyên gặp lại."

Dạ Kinh Đường không tin lời này, dù sao Tiểu Vân Ly vẫn còn trong tay hắn, hắn trở mình nằm trên gối, nắm lấy tay Ngưng Nhi: "Tiết Giáo Chủ không thể đi một mình?"

Lạc Ngưng kỵ ở trên bụng, có lẽ sợ đè nén không thoải mái, liền ngồi về phía sau một chút: "Một mình đi lại trong giang hồ cô đơn lắm sao? Trước kia lúc ta một nghèo hai trắng, cô ấy dẫn ta đi lang bạt khắp nơi chưa từng chê ta yếu ớt không thể đánh lại ai. Bây giờ có chỗ dựa, ta mặc kệ cô ấy, chẳng lẽ lại làm người bội tín bội nghĩa?"

"Cũng đúng. Đi Giang Châu một lần, đi đi về về ít nhất là một hai tháng, ừm... Mấy ngày nay ta giải quyết xong Đoạn Thanh Tịch thì không còn việc gì nữa, sau khi về kinh thành, xem có thể tranh thủ một chút, đưa Thái Hậu về Giang Châu nghỉ ngơi... "

Ánh mắt Lạc Ngưng khẽ động, hiển nhiên cũng muốn cùng Dạ Kinh Đường trở về quê cũ, mang tướng công đi tế bái liệt tổ liệt tông. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Thái Hậu hồi hương không phải việc nhỏ, sao có thể nói đi giống như người giang hồ, đi là đi ngay, phỏng chừng cũng chờ xuân đến. Qua mấy tháng nữa, ta thúc giục Bạch Cẩm chạy nhanh một chút là được, chúng ta chờ lần sau đi."

Khóe miệng Dạ Kinh Đường khẽ nhếch, nhìn ánh mắt không nỡ của Ngưng Nhi, nắm tay kéo nàng lại gần một chút: "Lát nữa muội còn phải trở về, không bằng vừa tán gẫu vừa ấn xuống?"

Lạc Ngưng trông có vẻ không muốn nhưng vẫn cúi đầu hôn, buông màn che xuống, sau đó dựa theo ánh mắt Dạ Kinh Đường ra hiệu đi về phía trước một chút, tay cầm dưa hấu, có vẻ ghét bỏ nhìn sang nơi khác: "Tâm tính không đổi cũng không sợ buồn chết."

"Chỉ có nữ hiệp này nặng cân cũng muốn chết, hu hu hu."

"Hừ..."

Ánh trăng chiếu xuống hào quang ảm đạm, lưu lại bóng dáng đan xen khắp nơi trong rừng tùng, cũng chiếu sáng vết tích chiến đấu đầy đất cùng một cỗ thi thể đầu thân lìa khỏi cổ.

Phụt phụt phụt.

Chim Chim xù lông xuyên qua rừng núi đáp trên cành lá, đưa mắt nhìn ra xung quanh.

Sau đó không lâu, nữ tử bạch y rút kiếm như tuyết, chậm rãi đi vào rừng tùng, gió đêm vén màn lụa trắn, lộ ra bờ môi hồng nhuận phơn phớt, ký hiệu Âm dương trên kiếm lúc ẩn lúc hiện dưới ánh trăng.

Buổi sáng Dạ Kinh Đường cùng Phạm Thanh Hòa cùng nhau đuổi theo hướng Đông Nam, chậm chạp chưa về, người trên thuyền tự nhiên lo lắng cho an nguy của hai người, chờ đêm tối còn chưa thấy về, Đông Phương Ly nhân liền ngồi không yên, để Tuyền Cơ Chân Nhân ra ngoài tìm kiếm.

Chim Chim từ trên cao bay về phía Đông Nam, không tìm được người, nhưng rừng tùng bị phá hư quá nghiêm trọng, từ trên trời nhìn xuống, trong rừng tuyết có một vòng tròn lớn màu đen rõ ràng, cho nên trước tiên đã tìm tới nơi này.

Tuyền Cơ Chân Nhân quan sát dấu vết để lại trong rừng tùng, có thể xác định Dạ Kinh Đường giẫm trúng Thất Tuyệt Trận, đã phá vỡ trận pháp rời đi, tính mạng không lo; nhưng theo ngân châm tiện tay ném trên mặt đất, hẳn là cũng bị thương, không lập tức trở về, chỉ có thể nói là đang chữa trị ở nơi nào đó.

Mặc dù vận khí Tuyền Cơ Chân Nhân không tốt, tìm Minh Long Đồ mười năm không có thu hoạch, nhưng có thể cắn Phạm Thanh Hòa hơn nửa năm, năng lực truy tung cũng không kém. Trong rừng tùng quan sát chốc lát, tìm được dấu chân hai người lưu lại rất nhỏ, thông qua lực lượng nông sâu phán đoán phương hướng và khoảng cách phi thân, tính ra bước tiếp theo, truy tung ra ngoài sơn lâm.

Đuổi theo chưa được mấy bước, Tuyền Cơ Chân Nhân liền phát hiện dấu chân hai người lưu lại đã biến thành một người, từ dấu chân Dạ Kinh Đường nhìn qua độ nông sâu, nếu không khiêng chính là cõng.

Bình Luận (0)
Comment