Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 954 - Chương 954 - Khó Khăn

Chương 954 - Khó Khăn
Chương 954 - Khó Khăn

Chương 954. Khó Khăn

Lạc Ngưng nghe được những lời này liền rơi vào trầm tư, không nỡ rời khỏi tiểu tặc.

Nàng đè nén tâm tình, bình thản đáp:

"Muội ngồi thuyền đi ngang qua kinh thành, đến lúc đó muội và Bạch Cẩm về nhà ngó một chút là được."

"Thân phận Tiết giáo chủ không tầm thường, chỉ sợ chạy về kinh thành không an toàn."

Lạc Ngưng suy nghĩ một chút, cảm thấy đây là một vấn đề, liền đưa tay sờ bên hông Dạ Kinh Đường, lấy ra bảng hiệu của Hắc Nha nhét vào ngực mình.

Ánh mắt Dạ Kinh Đường có chút bất đắc dĩ, ôm vai Ngưng Nhi:

"Lạc nữ hiệp thì yên tâm, nhưng Tiết giáo chủ... ừm, tuyệt đối đừng để cô ấy lấy thẻ bài này làm loạn."

"Muội tự biết điều này mà?"

Lạc Ngưng cất bảng hiệu, lại lấy từ bên hông ra một tấm bài, trên đó viết " Yến Hồn bất diệt, Liệt Chí Bình Thiên", bỏ vào bên hông Dạ Kinh Đường:

"Lệnh bài này sau này huynh cầm đi, muội bảo Bạch Cẩm lại khắc cho muội một tấm. Tuy huynh là Võ Khôi, triều đình cũng bảo vệ huynh, nhưng chung quy vẫn không được toàn diện. Có tấm lệnh bài này, huynh chính là Song Đầu Long."

Vẻ mặt Dạ Kinh Đường ngẩn ngơ, khó tin nhìn sang Ngưng Nhi bên cạnh.

Lời Lạc Ngưng cũng dừng lại đôi chút, cảm thấy có chỗ nào không đúng, hồi tưởng lại mới nhớ tới từ này, là nhìn thấy trên Hiệp Nữ Lệ, chính là hình cụ một lần liên kết hai người bị hại...

Mặt Lạc Ngưng đỏ lên, tiếp đó lại lạnh thêm một chút, giơ tay nhéo lưng Dạ Kinh Đường:

"Tên tiểu tặc nhà huynh cả ngày xem mấy quyển sách không đứng đắn kia, không phải kéo muội cùng xem, hại muội... Sau này còn để muội nhìn thấy, muội sẽ đốt thật đấy!"

Dạ Kinh Đường nhìn thấy Ngưng Nhi thẹn quá hóa giận mình, hơi muốn cười nhưng cũng không dám, vội vàng nắm chặt tay nói:

"Được được được, ta biết sai. Thật ra nói vậy cũng không thành vấn đề, ý tứ rất rõ ràng, ta đúng là chân đạp ba con rồng... "

Lạc Ngưng cũng không biết mình đang nói cái quái quỷ gì, nghĩ bỏ qua chuyện này, tiếp tục nói:

"Bạch Cẩm không có tình cảm gì với huynh, bởi vì quan hệ giữa ta và huynh nên mới dây dưa. Mà triều đình đối đãi với huynh có thừa. Huynh là Võ Khôi, cũng không cần dựa vào Bình Thiên Giáo, còn không rõ ràng với nữ vương gia, thấy thế nào cũng đều là người của triều đình."

"Tuy muội vẫn một mực giải thích huynh trung thành tận tâm với Bình Thiên Giáo, nhưng Bạch Cẩm không thể hoàn toàn tin tưởng, không đề phòng huynh chỉ vì huynh đích thực có thể giúp Bình Thiên Giáo, về sau tình thế không đúng cũng có thể thông qua huynh thương lượng với triều đình."

"Bạch Cẩm đối xử với muội rất tốt. Muội không muốn nàng thương tâm, nhưng cũng không muốn có một ngày cả hai trở mặt thành thù hoặc là thiên hạ đại loạn xảy ra chiến tranh. Cho nên trước kia huynh đồng ý với muội, nghĩ cách hợp tác biến hai nhà thành một nhà, nhất định phải ghi tạc trong lòng..."

Dạ Kinh Đường khẽ gật đầu:

"Ta vẫn luôn nhớ, chỉ cần cho ta thời gian, Bình Thiên Giáo không đột nhiên thất tâm điên cuồng kích động tạo phản, ta nhất định có thể giải quyết vấn đề này."

Hai người thuận miệng nói chuyện phiếm, còn chưa đi tới khách điếm, nơi sơn dã xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng:

"Éc éc —— "

Chim ưng kêu lên, nơi xa trên không trung truyền đến, khoảng cách rất xa.

Dạ Kinh Đường nhướn mày, phi thân nhảy lên nóc phòng, đặt hai tay lên miệng:

"Tuýt..."

Tiếng huýt sáo truyền ra dẫn tới vài tiếng ồn ào trên trấn, Tiết Bạch Cẩm cách đó không xa cũng bị kinh động, từ cửa sổ hiện thân dò xét bên này.

Chim Chim bay lượn trên bầu trời đêm, nghe thấy câu trả lời, lập tức xoay người bay về phía bến tàu, đi vòng quanh đỉnh đầu liền bay vào trong núi:

"Chít chít..."

Dạ Kinh Đường nhìn Chim Chim khẩn trương, biết đã xảy ra chuyện, lập tức phi thân nhảy đến đối diện, mở miệng nói:

"Làm phiền Giáo Chủ giúp chăm sóc Phạm cô nương và Ngưng Nhi, ta qua xem một chút."

Lạc Ngưng cảm thấy xảy ra chuyện, muốn đi theo, nhưng với tốc độ của Dạ Kinh Đường, nàng hoàn toàn không theo kịp, cũng không thể bỏ Phạm Thanh Hòa bị thương không ai lo, liền đứng trên nóc phòng từ xa dặn dò:

"Huynh còn đang bị thương, cẩn thận một chút."

"Ta biết rõ chừng mực, có việc lập tức kêu Chim Chim trở về cứu viện..."

Trong lúc nói chuyện, bóng người đã biến mất giữa vùng núi non ngoài trấn...

Chim Chim ở phía trước dẫn đường, Dạ Kinh Đường theo sát phía sau, bước nhanh dọc theo bờ sông bay vùn vụt qua sơn dã.

Rời khỏi thôn trấn, ven sông tất cả đều là vách đá trên núi, đến đêm khuya trên giang đạo không có thuyền, thôn xóm ẩn nấp trong núi cũng đã sớm không còn ánh đèn.

Dạ Kinh Đường du hành trên đường lớn, chạy chừng bảy tám dặm, quẹo vào rừng cây rậm rạp, đi tới một rừng phong.

Đông đến, cành lá trong rừng phong đã sớm rụng hết, trên mặt đất phủ lên một tầng tuyết trắng, phía dưới là lá phong đầy đất, giẫm lên sẽ phát ra tiếng vỡ vụn.

Dạ Kinh Đường gần như đạp lên tuyết, đi theo Chim Chim tìm kiếm trong rừng, trong chốc lát đã thấy một thanh kiếm trong khu rừng.

Hợp Hoan kiếm toàn thân trắng như tuyết, lẻ loi trơ trọi cắm giữa rừng mù mịt, bên cạnh là một đống tuyết, từ xa nhìn lại, giống như chôn một cái mộ kiếm khách...

Bình Luận (0)
Comment