Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 956 - Chương 956 - Ngươi Để Ý Ta Vậy Sao?

Chương 956 - Ngươi Để Ý Ta Vậy Sao?
Chương 956 - Ngươi Để Ý Ta Vậy Sao?

Chương 956. Ngươi Để Ý Ta Vậy Sao?

Dạ Kinh Đường sợ Tuyền Cơ Chân Nhân thấy vậy nên mới vạch quần áo ra một lỗ hổng, nghe thấy lời này, hắn muốn thay đổi cũng đã muộn, bèn ngồi trên lưng tìm kiếm, rất nhanh đã phát hiện một điểm nhỏ trên thắt lưng.

Độc châm không đâm hoàn toàn vào da thịt, nhưng vì đâm trúng chủ mạch trên lưng nên tùy tiện rút ra tất nhiên sẽ tổn thương khí mạch. Dạ Kinh Đường nhìn một chút hỏi dò:

"Phải rút thế nào?"

"Phong bế khí mạch rồi nhổ ra là được."

Dạ Kinh Đường thấy tay phải làm kiếm chỉ, trên sống lưng tuyết trắng điểm huyệt vị.

Ầm Ầm

Thân thể Tuyền Cơ Chân Nhân lung lay, tiếp theo liền thoát lực, mềm đạp nằm sấp ở trên đùi.

Dạ Kinh Đường đè da thịt trắng như tuyết, thoáng dùng sức rút hắc châm ra, trên da chảy ra một chút máu màu đen.

"Tê"

Tuyền Cơ Chân Nhân hít một hơi khí lạnh, thần sắc coi như yên tĩnh.

Dạ Kinh Đường nhìn thấy màu máu không đúng, biết có độc tố lưu lại trong cơ thể, hắn mua bình lửa, nhưng tới đây không mang theo, lập tức nâng Tuyền Cơ Chân Nhân, cúi đầu hút hết máu độc còn sót lại.

Xoạt xoạt

Tuyền Cơ Chân Nhân cảm giác trên lưng truyền đến hơi ấm, đuôi lông mày cau lại, nhưng cũng không ngăn cản mà thoáng quay đầu lại nói:

"Ngươi tự giác nhỉ... đợi cơ hội này lâu rồi chứ gì?"

"Phụt..."

Thời điểm này Dạ Kinh Đường nào có tâm tư đùa giỡn với Tuyền Cơ Chân Nhân, nhanh chóng hút độc huyết ra, cho đến khi máu chảy ra hóa thành đỏ tươi, nhịp đập cũng bắt đầu chậm lại, mới thầm thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng hỏi:

"Cô bị ai đả thương?"

Thân thể Tuyền Cơ Chân Nhân chưa khôi phục, nghe được lời ấy, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Kinh Đường:

"Cái gì gọi là ta bị đánh? Vừa rồi ta sợ ngươi gặp chuyện không may, tới đây tìm kiếm, đụng phải Đoạn Thanh Tịch và Thiên Cơ Môn hộ pháp Thẩm Lâm, lấy một địch hai đánh cho Đoạn Thanh Tịch chạy trối chết, cuối cùng Thẩm Lâm ám toán, hai người bọn họ may mắn chạy thoát. Ngươi không đến, ta cũng không sao, nhiều nhất nửa canh giờ là sinh long hoạt hổ."

Dạ Kinh Đường nửa điểm không tin:

"Cô đã như vậy, còn mạnh miệng cậy mạnh? Ta không đến cô không chừng đã chôn ở nơi này, còn nửa canh giờ sinh long hoạt hổ?” Tuyền Cơ Chân Nhân thấy Dạ Kinh Đường nghi ngờ thực lực của nàng, cũng không để ý, dù sao nàng nhìn ra được sự quan tâm trong lời nói của Kinh Đường.

Tuyền Cơ Chân Nhân hơi trầm ngâm, lật người trong ngực, vì mặt sau quần áo bị xé rách, áo trên người tuột xuống, lộ ra cái yếm màu trắng thêu hồ lô rượu. Nàng kéo vạt áo lên một chút, che khuất xuân quang trước người, nhìn bóng đêm nói:

"Ngươi không tin cũng được, lần sau gặp Đoạn Thanh Tịch, ta đánh lại một lần cho ngươi xem là được."

Dạ Kinh Đường âm thầm lắc đầu, tiếp tục nói:

"Võ nghệ cao cũng phải cẩn thận một chút mới có thể lái được thuyền vạn năm. Cô đã chạy mấy lần rồi? Riêng ta cứu cô đã ba lần, thường đi bên bờ sông làm gì có dấu chân ướt, lỡ như ngày nào đó chơi sập..."

Tuyền Cơ Chân Nhân tựa vào cánh tay, nhìn không chớp mắt qua Dạ Kinh Đường:

"Ngươi để ý ta vậy sao?"

Lời nói của Dạ Kinh Đường dừng lại, cúi đầu nói:

"Cô và ta quen biết đã lâu, lại là sư tôn Tĩnh Vương, bạn tốt của Ngưng Nhi, ta nhất định phải quan tâm tới an nguy của cô."

"Chỉ vì những thứ này?"

Dạ Kinh Đường trợn tròn hai mắt:

"Nếu không thì sao?"

Tuyền Cơ Chân Nhân tựa nửa đầu vai, hừ một tiếng:

"Phàm phu tục tử dưới núi luôn bị thất tình lục dục mê hoặc, ngươi cũng vậy. Ngươi đừng cho là ta nhìn không ra, ngươi động tình với bản đạo, lười vạch trần ngươi mà thôi."

Hả?

Dạ Kinh Đường không ngờ Tuyền Cơ Chân Nhân lại trắng trợn như vậy, nhún vai nói:

"Có à? Cô nhìn từ đâu ra?"

Tuyền Cơ Chân Nhân xác định là có, khả năng vừa rồi đã bất tri bất giác, cũng có thể là đã dự tính từ lâu, nhưng vừa rồi khi đánh thức nàng, có thể lộ ra can đảm đứt từng khúc ánh mắt, nhất định có.

Tuyền Cơ Chân Nhân thấy Dạ Kinh Đường không thừa nhận, đang muốn hỏi thăm chuyện tình vừa rồi lại phát hiện bên tai truyền đến:

thình thịch.

Tiếng tim đập càng ngày càng mạnh, không nghiêm trọng như nàng, nhưng so với bình thường thì nhanh hơn rất nhiều.

Tuyền Cơ Chân Nhân cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện lúc nói chuyện buông tay xuống, vạt áo tản ra lại trượt xuống dưới một chút lộ ra cái yếm mỏng màu trắng, từ mặt bên có thể nhìn thấy nửa hình dáng vòng tròn hơi lồi lên.

Dạ Kinh Đường đối mặt với nàng hiển nhiên là phát hiện những thứ này, cho dù ánh mắt nghiêm chỉnh, tim cũng không lừa được người.

Tuyền Cơ Chân Nhân khẽ híp mắt, kéo vạt áo lên vài phần:

"Dạ Kinh Đường, sao tim của ngươi lại nhanh vậy?"

Dạ Kinh Đường nhận ra thân thể có phản ứng, suy nghĩ một chút nói:

"Tâm châm này thật bá đạo, ta chỉ hút ra máu độc mà cũng bị ảnh hưởng..."

Tuyền Cơ Chân Nhân nhàn nhạt hừ một tiếng:

"Toái Tâm Châm cưỡng ép mở rộng mạch máu, tăng thêm kịch khí lưu động, lại không thúc dục tình cảm. Chỉ cần tâm như nước phẳng lặng, căn bản sẽ không có phản ứng; nhưng bị chuyện nam nữ kích thích, phản ứng sẽ cực kỳ lớn."

Bình Luận (0)
Comment