Chương 969. Dạ Đại Nhân
Trước đây Thẩm Mộc quả thực rất tự tin, nhưng lần trước âm mưu tính kế Dạ Kinh Đường, Dạ Kinh Đường không chuẩn bị đột nhiên gặp nguy hiểm, hắn có thể nghĩ ra biện pháp tránh khỏi nguy hiểm, đột phá trong nháy mắt, hiện giờ đã cảnh giác, hắn làm sao để Dạ Kinh Đường rơi xuống hố lần thứ hai?
Nhưng mà lần này triều đình chi không ít tiền, dưới tay Tứ Thánh ai cũng có thể yêu cầu, về phần vật tư, đừng nói vật tư, hắn muốn mấy lượng Tuyết Hồ Hoa làm mồi nhử, triều đình đều có thể lấy ra.
Tuy không dễ tính toán, chỉ cần nhân thủ đủ nhiều, tìm được cơ hội đối đầu đánh trực diện có thể giải quyết Dạ Kinh Đường, cũng không cần động não đi ám toán.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Mộc có chút tự tin, mở miệng:
"Nếu như Đoạn Thanh Tịch có thể không tiếc tính mạng tận trung vì nước, lão phu cũng nắm chắc làm được việc này..."
Ầm ầm
Hai người đang nói chuyện, trong thành bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn.
Thẩm Mộc nhướng mày, đảo mắt nhìn về ngọn nguồn phát ra âm thanh, lại đứng dậy mở cửa sổ ra.
Lý Tự cũng đi tới cửa sổ nhìn lên, chỉ thấy trung tâm thành phố sáng rực, gỗ vụn và gạch vụn bay ngang bầu trời.
Giữa tiếng động lớn, một bóng người lao vút lên không trung tạo thành một vòng xoáy trong gió tuyết, uy lực dời núi lấp biển bị không khí áp chế, trong nháy mắt làm cho kim đường xa hoa trụy lạc hóa thành tĩnh mịch…
So với kim đường rực rỡ sắc màu, chợ phía Đông loạn hơn rất nhiều, ban đêm chợ đã đóng cửa, chỉ còn lại quán rượu câu lan bên ngoài còn mở, không ít giang hồ võ phu và người dân nhàn rỗi trên đường hội tụ.
Phong tuyết rơi lất phất, trải một lớp chăn trắng mỏng trên mặt phố cổ.
Xà Long đội nón mặc áo tơi dần dần sóng vai đi lại với Thương Tiệm Ly, bởi vì một cao một thấp, một tráng một gầy, đi lại trong ngõ hẻm tối tăm, rất có cảm giác vô thường đòi mạng.
Xà Long làm bổ khoái nửa đời người, cũng đã quen việc điều tra các vụ án, vừa đi vừa nghe những lời nói tầm thường vang lên sau bức tường, đồng thời không quên buôn chuyện với đồng minh:
"Tiệm Ly, ngươi không ăn không uống không đi phiêu cũng không cá cược, nam nhân sống còn thủ tiết hơn so với nữ nhân, ta thấy tò mò thường ngày ngươi hay làm gì..."
Thương Tiệm Ly chắp tay đi, thần thái đứng đắn hơn nhiều:
"Dạ đại nhân vẫn không dính rượu chè cờ bạc kỹ viên như trước, sao ngươi không đi hỏi Dạ đại nhân?”
"Dạ đại nhân anh tuấn võ nghệ cao cường, bên cạnh có một đám cô nương còn không quan tâm kịp, làm sao còn tâm tư rượu chè đánh bạc, ngươi làm sao so sánh với người ta?"
Xà Long quay đầu lại:
"Ngươi nói bộ dạng ngươi cũng không tính là kém, võ nghệ không thấp, trước kia bao nhiêu phu nhân tiểu thư có ý với ngươi, muốn ngươi làm hiền tế, kết quả ngươi giả bộ mặt lạnh vô thường không phản ứng. Hiện tại tốt rồi, ba mươi tuổi đã già, ngay cả một người vợ cũng không có.”
"Đồ đại nhân đã hơn bốn mươi, không phải cũng không có thê tử đấy sao."
"Ngươi cho rằng lão Đồ không muốn cưới thê tử sao? Với vóc dáng của hắn, nếu cưới trâu cái, ta còn lo lắng hắn đè chết con trâu. Cô nương nào dám liều mạng gả đi? Lão Đồ lúc còn trẻ quá béo, lại chăm chỉ luyện tập, vốn dĩ muốn có một thân hình như Hiên Viên Triều, nhưng kết quả quá hoàn mỹ, toàn bộ mỡ trên cơ thể đều biến thành gân, dáng vóc không hề thiếu chút nào, hơn nữa còn tròn…”
Thương Tiệm Ly khẽ co giật khóe miệng, thân là tiểu lão đệ Lục Sát không dễ cười nhạo tiền bối, nghiêm túc hỏi:
"Minh Long Đồ có thể thoát thai hoán cốt, Đồ đại nhân luyện có thể giải quyết vấn đề này không?”
"Không được, lão Đồ cốt tướng trời sinh như thế, luyện Minh Long Đồ sẽ không biến thành người gầy cao, chỉ biến thành một quả cầu mập không gì không phá được..."
Hai người tán gẫu, đi tới một sòng bạc lớn bên ngoài chợ phía Đông.
Trước cửa sòng bạc treo cờ hiệu "Hổ", có hơn mười tay quyền tuần tra, người ra vào đều là thương nhân và dân chúng trung tầng trong thành.
Thương Tiệm Ly giơ tay kìm nén lời nói, nhìn lướt qua bên ngoài sòng bạc, thân như tơ liễu theo gió bay lên, lặng lẽ đáp xuống lầu hai của sòng bạc, sau đó treo ngược dưới mái hiên nhìn vào trong qua khe cửa sổ.
Phía sau cửa sổ là một phòng trà, thu dọn khá sạch sẽ, trên bàn còn để một ít thuốc và thức ăn.
Một hán tử thân hình cao lớn, mặc cẩm bào cung kính ngồi ngay ngắn trước bình phong, đang thấp giọng nói:
"Sổ sách đã tiêu hủy suốt đêm, để an toàn, mấy người quản khố phòng biết chuyện cũng diệt khẩu hết, Trần đại nhân là quan phủ không dễ xử lý, động tĩnh giết người quá lớn..."
Thương Tiệm Ly phía sau bình phong nhìn lại thấy trên bàn có một cây trường thương chín thước, mũi thương sáng như tuyết dưới ánh nến tản ra hàn khí sâu thẳm.
Dưới bàn là la hán tháp trải gấm vàng, một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào màu đen, tay trái vịn đầu gối nhàn tản ngồi trên giường, tay phải cầm chén rượu.
Hai mắt sáng như vì tinh tú lúc này hơi nâng lên, xuyên thấu qua bình phong nhìn ra cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh lộ ra vẻ đạm mạc tựa như ngồi trên điện Diêm Vương, nhìn cô hồn dã quỷ đột ngột đến thăm!