Chương 984. Hiểu Lầm Chút
Đoàn xe đi qua những con đường phủ đầy tuyết của kinh thành, từ cầu Thiên Thủy trở lại ngõ nhỏ Bùi gia, nha hoàn và gia đinh trong phủ đều đồng loạt chạy ra cửa nghênh đón.
Đại bá mẫu Trương phu nhân mấy ngày nay đặc biệt hưng phấn vì mối thù huyết thống giấu kín trong lòng nàng suốt mười năm đã được báo, nàng đi thẳng đến chỗ đám người đứng đầu cầu phát hiện Tam Nương đi trước mặt Dạ Kinh Đường giả vờ làm trưởng bối, còn huấn luyện một câu:
"Tam Nương, Kinh Đường có thương tích trong người, ngươi cũng không biết đỡ một chút, ngươi lớn như vậy, cái gì cũng không hiểu..."
Bùi Tương Quân tuy ngay cả hoa nhỏ cũng để cho Kinh Đường hái, nhưng chung quy không công khai xuất giá, bị đại tẩu dạy dỗ như cháu dâu trên đường, đáy lòng tự nhiên có chút quẫn bách nhưng không dám cãi lại.
Dạ Kinh Đường biết xung quanh mình là những người hàng xóm láng giềng hắn đã quen biết từ nhỏ nên nhanh chóng giúp Tam Nương giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, sau đó nhờ Tiểu Vân Ly đưa Phạm cô nương về nhà trước, hắn đi theo Tam Nương đến Bùi gia, xuống từ đường dưới lòng đất dâng hương tế bái.
Hắn báo bình an với nghĩa phụ dưới cửu tuyền, Tam Nương thì tế cáo sư phụ và đại ca, Bùi gia cũng đã báo được mối thù lớn, Hồng Hoa Lâu lấy lại được danh hào thương khôi.
Đợi đến khi mấy chuyện tiếp phong tẩy trần giải quyết xong cũng đến buổi chiều.
Dạ Kinh Đường đi ra từ cửa chính Bùi gia, đứng trong con hẻm đá xanh nơi tuyết rơi nhẹ, cả người cũng tiến vào trạng thái 'trộm được nửa ngày nhàn rỗi', thoáng duỗi eo:
"Ách... Có thể coi như hết bận.”
Bùi Tương Quân mặc váy mùa đông vàng nhạt, đầu đeo kim ngọc màu cam như sơn, đoan trang hiền thục đứng ở trước mặt, sau thời gian dài bôn ba bỗng nhiên thả lỏng cũng có cảm giác không thích ứng, dò xét trái phải:
"Bây giờ huynh đang làm gì vậy? Hay ta và huynh dạo phố thư giãn nhé?"
Dạ Kinh Đường bị nhốt trên thuyền mười ngày, đều sắp chán sinh bệnh, hắn thực sự không có nhiều hứng thú với việc thư giãn hay gì đó.
Hắn quay đầu nhìn Tam Nương phong kiều thủy mị, ánh mắt dừng ở vạt áo nặng trịch, lại quay đầu nhìn thấy không có ai chú ý, lập tức đặt tay lên làn váy, ôm nguyệt trăng đi về phía sau ngõ:
"Phạm cô nương và những người khác vừa về tới nhà, trở về chào hỏi bọn họ một tiếng trước sau đó về phòng nghỉ ngơi một lát, đi nửa ngày có chút mệt..."
Bùi Tương Quân bị nhéo hai cái, nửa chân mềm nhũn, hơi vặn eo né tránh:
"Huynh lại có suy nghĩ lệch lạc đúng không? Phạm cô nương đã nói thân thể huynh không tốt..."
Dạ Kinh Đường nghiêm túc nói:
"Buổi sáng ta đã hỏi rồi, Phạm cô nương nói dưỡng tinh súc nhuệ cần vừa phải, không thể phóng túng, cũng không thể cứng nhắc, mỗi ngày ít nhất phải điều trị một lần..."
Ít nhất?
Bùi Tương Quân không tin Phạm cô nương dặn dò Kinh Đường phải hành phòng, nhưng nhìn bộ dáng Kinh Đường không giống nói dối, nàng biết Kinh Đường sẽ không lấy thân thể ra đùa giỡn, cũng không nói cái gì.
Sau khi hai người đi ra một đoạn, Bùi Tương Quân thấy trong ngõ không có ai, cảnh tuyết lại không tệ, lập tức ôm lấy cánh tay Dạ Kinh Đường, hai má dán lên bả vai đi, còn hừ lên điệu Vân Châu:
"Ừ hừ~~”
Vô cùng ra dáng một thê tử.
Dạ Kinh Đường nhếch khóe miệng, bước chân cũng chậm lại vài phần, cùng Tam Nương thưởng thức cảnh đẹp dưới tuyết.
Bùi gia cách nhà mới cũng không xa, đi cửa sau ở hai đầu ngõ, cửa trước thì phải vòng qua bờ sông, từ phố đi bộ đi tới cửa chính.
Dạ Kinh Đường đưa Tam Nương đi vòng qua con hẻm quen thuộc đến cổng phủ đệ, ngước mắt thấy cửa treo tấm biển mới viết hai chữ "Vũ An", vừa không có lạc khoản cũng không ấn tỉ.
Bùi Tương Quân tự tay mua nhà mới, phát hiện tấm biển bản thân mình tìm danh gia viết bị thay đổi, tự nhiên nhướng mày: ""Ồ? Tấm bảng này là ai viết..."
Dạ Kinh Đường mới đầu cũng nghi hoặc một chút, nhưng rất nhanh phản ứng lại, vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn của Tam Nương lại, nhỏ giọng nói:
"Suỵt đây hình như là triều đình ngự ban, không thể nói lung tung..."
Ngự ban?
Bùi Tương Quân hiển nhiên chưa bao giờ nhìn thấy chữ viết của Nữ Đế, nghe thấy lời này trong lòng hơi kinh hãi, lại cẩn thận đánh giá:
"Ừm…Chữ này đại khai đại hợp, mang theo hạo nhiên chính khí, vừa rồi đúng là hiểu lầm..."
Dạ Kinh Đường có chút buồn cười nhưng vẫn chưa cảm thấy Tam Nương tâng bốc vớ vẩn.
Hai chữ trên tấm biển là tiêu chuẩn quán thể, công văn triều đình hoặc chữ viết thống nhất của đáp án khoa cử, trung chính bình thản, chính nhã viên dung, tuy rằng không có điểm sáng đáng giá nhưng mọi người có soi mói thư pháp cũng chọn không ra khuyết điểm, bản lĩnh vẫn rất dày.
Dạ Kinh Đường và Tam Nương đứng trước cửa nhìn một lúc, vì tôn trọng, họ thậm chí còn chỉnh lại quần áo trước khi vào nhà.
Vào cửa rẽ qua vách tường, lối bên phải chính là đại hoa viên.
Dạ Kinh Đường đi ngang qua cửa tròn, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng đùa giỡn, thò đầu dò xét đã thấy Vân Ly và Bình Nhi gom hết tuyết tích tụ trong vườn đang làm một người tuyết lớn, Chim Chim ngồi xổm tạo thành một hình lõm ở một bên để làm tài liệu tham khảo cho Vân Ly.