Chương 986. Thứ Đồ Này!
Đông Phương Ly Nhân yêu võ thành si, đương nhiên coi nó như báu vật, thậm chí còn sợ cung nữ vụng về làm vỡ nó nên nhìn vũ khí đặt sang một bên, sau đó cầm bút vàng cẩn thận viết lên tấm biển, nghiêm túc viết ra từng chữ Biệt Ly Thương, mùa đông Kiến Võ, Dạ Kinh Đường xử trảm thương khôi Đoạn Thanh Tịch...
Dù không có nhiều người đến đây tham quan nhưng Đông Phương Ly Nhân tự mình nhìn vẫn đầy đắc ý, sau khi viết xong xem lại, bạch phát tập trung nghe Mạnh Giảo nói, bỗng nhiên từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một phong thư:
"Điện hạ, cọc ngầm bên Lương Châu hôm trước đưa tới một phong thư mật do Bắc Lương bên kia mạo hiểm đưa tới. Nói là Lương Đế tức giận, mời tử sĩ nhập quan lấy đầu Dạ Kinh Đường, Hoa Linh có thể đã trà trộn vào đội ngũ ngoại sứ nhập quan, cao thủ còn lại chưa rõ lắm..."
Đông Phương Ly Nhân tiếp nhận phong thư cẩn thận đánh giá, lông mày dần dần nhíu lại, bất quá đối với tin tức này cũng không mấy ngạc nhiên.
Dạ Kinh Đường là con rơi của Thiên Lang Vương, có tiếng quấy nhiễu Bắc Lương Tây Cương còn có năng lực tranh giành thiên hạ. Đại Ngụy không có khả năng giúp Bắc Lương diệt trừ cái gai trong mắt, Lương Đế cũng không thể bởi vì Dạ Kinh Đường mà xé rách da mặt khai chiến với Đại Ngụy, phương thức giải quyết duy nhất chỉ có thể phái tử sĩ ám sát tránh nuôi hổ gây họa.
Đông Phương Ly Nhân cân nhắc một chút, mở miệng nói:
"Để nha môn rà soát nghiêm ngặt người Bắc Lương từ tháng trước vào kinh, cho dù nam nữ già trẻ đều điều tra rõ lai lịch thân phận ghi chép trong sổ..."
Mạnh Giảo lắc đầu nói:
“Hai triều đại mở cửa buôn bán, ít nhất từ một đến hai vạn thương nhân Bắc Lương vào kinh. Rất khó tìm ra thân phận thực sự của họ, ngoài ra loại võ nhân như Hoa Linh gặp phải cũng không nhất định bắt được, tra như vậy cũng không có ích lợi gì.”
"Vậy ý ngươi là gì?"
Mạnh Giảo suy nghĩ một chút nói:
"Tuy nói hai nước giao chiến không chém sứ giả, nhưng đội ngũ sứ thần tới đây người nào cũng phải đăng ký trong sổ, hộ vệ bình thường mai danh ẩn tích còn dễ nói, võ khôi lẻn vào kinh thành địch quốc tương đương với giấu kiếm trong tẩm cung đế vương, từ xưa đến nay đều là chuyện đại kỵ, nếu bị phát hiện sẽ bị giết chết, Lương Đế cũng không thể nói triều ta không có quy củ.”
“Hai ngày nữa đội sứ thần ngoại quốc sẽ đến kinh thành, nếu Hoa Linh trà trộn vào trong đó, chúng ta chỉ cần âm thầm điều tra, tìm được thì vây kín diệt trừ, Bắc Lương đuối lý, sau đó chỉ biết nói Hoa Linh tự mình trà trộn vào đội ngũ sứ giả bên ngoài, sẽ không liên quan đến việc này. Nhưng mà điều này cũng chỉ có thể giải quyết cấp bách nhất thời, không có cách nào đề phòng những sát thủ khác.”
Đông Phương Ly Nhân cân nhắc một chút, muốn ra ngoài tìm Dạ Kinh Đường bàn bạc chuyện này, nhưng vừa nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã tối, Dạ Kinh Đường đi đường dài trở về, khẳng định đang nghỉ ngơi, ngẫm lại đem phong thư trả cho Mạnh Giảo:
"Gọi tổng bộ tới đây hết đi, thương nghị đối sách. Sáng mai đưa phong thư cho Kinh Đường xem để hắn không cần lo lắng việc này, trước hết lấy thân thể làm trọng.”
"Vâng..."
“Ừ hừ.”
Đèn lồng mới lên.
Đi dạo bộ trên phố Cầu Thiên Thủy, Phạm Thanh Hòa nhàn nhã ngâm nga một giai điệu, cầm trên tay một gói hàng, trong đó có phấn hồng và phụ kiện kẹp tóc mua trong thành.
Là nữ nhân, Phạm Thanh Hòa chắc chắn cần đồ trang sức và bột màu để tô điểm vẻ ngoài của mình, những thứ có tay nghề và chất liệu tốt nhất trên thế gian, tất cả đều ở Vân An và Yên Kinh, lưu thông ra bên ngoài, địa điểm càng xa giá cả càng đắt.
Phạm Thanh Hòa mua một hộp son phấn Vân An từ trong tay thương đội chư bộ Tây Hải, đại khái cần mười lượng bạc, ở trong cửa hàng trên phố Ngô Đồng chỉ cần năm đồng vẫn mua được loại mới nhất.
Lần trước Phạm Thanh Hòa đến Vân An kỳ thật muốn thuận đường mua chút đồ nhưng vừa đến đã bị yêu nữ bắt, sau đó trực tiếp hồi hương về quê.
Lần này nàng hiển nhiên không thể bỏ qua, vừa đến đã cùng Tuyền Cơ Chân Nhân đi dạo một buổi chiều, bộ dáng giống như hai thiếu phu nhân cầu Văn Đức đi ra quét đường.
Tuy Tuyền Cơ Chân Nhân là đạo sĩ nhưng ăn mặc rất cẩn thận, thấy Thanh Hòa tìm không được chỗ, chỉ mua một vài đồ vật phổ biến trên chợ, còn chuyên dẫn đường dẫn Phạm Thanh Hòa đến cầu Văn Đức, cảm thụ được phong thái riêng của tiểu thư và phu nhân kinh thành.
Lúc đầu Phạm Thanh Hòa nhìn thấy tiểu y, quần buộc nơ bướm còn cảm thấy tuy có chút xấu hổ nhưng quả thật rất đẹp.
Khi hỏi giá cả, mảnh vải nhỏ to như lòng bàn tay có giá khởi điểm là mười lượng, còn Phạm Cửu Nương lại có giá lên đến một trăm lượng giống như là cướp tiền trực tiếp kinh hãi, âm thầm cân nhắc:
"Thứ đồ hố chết này, thật đúng là có người mua? Ngưng Nhi cô nương phung phí như vậy, e rằng sẽ bị Dạ Kinh Đường quát mắng một trận..."
Mặc dù cảm thấy mình bị lợi dụng một chút, nhưng Phạm Cửu Nương làm thợ may khôi, tay nghề coi như danh bất hư truyền, Phạm Thanh Hòa rối rắm nửa ngày, nghĩ dù sao cũng đã tới đây vẫn nhịn đau móc tiền tư, dưới đề nghị của khuê nữ Phạm Cửu Nương mua một bộ y phục lụa mỏng màu đỏ, chỉnh thể trong suốt, còn thái quá hơn không mặc, theo Tuyền Cơ Chân Nhân hình dung chính là sóng to gió lớn, mặc trên người có thể khiến Dạ Kinh Đường đau sốc hông.