Chương 988: Ăn Đêm!
Màn đêm càng lúc càng tối, hoàng thành hùng vĩ chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại hàng ngàn chiếc đèn lồng cung điện lặng lẽ đung đưa trong gió tuyết.
Trong Phúc Thọ Cung có thêm chút nhân khí, dường như vắng vẻ hơn những năm trước, ngay cả Hồng Ngọc đã quen với cuộc sống trong cung, sau khi trải qua hai tháng chu du trở lại cung thành đều có vài phần sầu muộn, âm thầm lo lắng xuất cung viễn hành lần này không biết có phải là lần cuối cùng trong đời nàng hay không, mấy chục năm sau sẽ phải ở lại hoàng cung này với hai bàn tay trắng cho đến khi dung nhan già đi.
Dưới tàng cây bạch quả che khuất bầu trời, cắm ba nén hương khói, cửa sổ phía sau tẩm điện bên cạnh mở ra.
Thái Hậu Nương Nương mặc váy ngủ màu đỏ thẫm nằm nghiêng trên gối, ngơ ngác nhìn bóng dáng loang lổ của cành cây cùng gió tuyết trước cửa sổ, trong đầu lóe lên từng chi tiết trên núi tuyết.
Nàng vốn tưởng rằng, mấy ngày trên núi tuyết kia là mấy ngày tốt đẹp nhất tự do nhất đời này của nàng, về sau cũng không có khả năng cảm nhận được nữa.
Sau đó Dạ Kinh Đường ở trên ngựa an ủi làm nàng bỏ đi nghi ngờ, cảm thấy sau này còn có thể tốt hơn.
Sau khi chính thức trở về, nàng mới phát hiện, mấy ngày co lại trong chăn ôm nhau đúng là mấy ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng.
Từ khi trở lại hội hợp với nhau, nàng không phải là người duy nhất đứng trước Dạ Kinh Đường, đợi đến khi ngồi thuyền hồi kinh cũng chỉ có thể dành thời gian len lén ra cửa nhìn một cái. lúc này trở lại trong cung, ngay cả liếc trộm cửa một cái đều trở thành hy vọng xa vời.
Thái Hậu Nương Nương không muốn nhớ tới những thứ này nhưng đối mặt với phòng ngủ trống vắng, trong mắt nàng không khỏi có đủ loại cảm xúc, lộ ra một tia buồn bã.
Vậy mà hắn còn nói là thật lòng quan tâm, có tình cảm chân thành với bản cung...
Giờ không biết hắn đang vui vẻ với ai, bản cung đâu...
Hừ... Cũng không biết đã đến canh mấy, ngay lúc Thái Hậu Nương Nương tràn đầy sầu muộn không biết nên ngủ như thế nào, trên vách tường hình như có một bóng dáng lắc lư.
Sau đó tựa như một trận gió u thổi vào nhà, rèm châu thoáng lay động vài phần.
Hô ~?
Thái Hậu Nương Nương nửa tỉnh nửa mê, còn tưởng rằng mình hoa mắt, thoáng chống người lên dò xét cửa sổ, kết quả giương mắt đã nhìn thấy một bóng đen lén lẩn trốn, nhẹ nhàng vén rèm châu đi về phía phượng tháp.
“A ô ô ô”
Thái Hậu Nương Nương kinh hãi không nhẹ, vừa định hét lên thì phát hiện bóng đen như hổ bay tới bịt môi, dùng chăn che đầu, khiến nàng chỉ có thể phát ra một tiếng 'ô ô ô' rầu rĩ.
Thân thể người tới rất nặng, đè nàng đến nỗi không thở nổi.
Tuy Thái Hậu Nương Nương không nhìn thấy gì nhưng chỉ cần chạm vào cơ thể là có thể đại khái nhận ra người, động tác vùng vẫy của nàng nhỏ hơn một chút nhưng vẫn vặn vẹo, xoay người tới lui.
"Suỵt, là ta."
Bản cung biết là ngươi!
Thái Hậu Nương Nương nghe được giọng nói trong trẻo quen thuộc càng hoảng sợ hơn, muốn đẩy tên biến thái táo bạo này xuống nhưng không thể, chỉ có thể nắm lấy tay Dạ Kinh Đường, không cho hắn cứng rắn xé xiêm y.
Dạ Kinh Đường tự nhiên không có ý bá vương ngạnh thượng cung, nhưng hắn sợ Thái hậu sẽ lớn tiếng triệu kiến toàn bộ ám vệ trong hoàng thành đến.
Sau khi chắc chắn Thái hậu không la hét, hắn mở chăn ra, nhìn xuống khuôn mặt xấu hổ, tức giận và do dự, giơ tay phải lên chỉ vào túi giấy dầu ấm áp trong tay:
"Nương nương có đói không?”
Thái Hậu Nương Nương bị giữ chặt trên gối, trong lòng hoảng hốt muốn chết, nào có tâm tư nhìn những thứ này, làm bộ dáng giận dữ thấp giọng răn dạy: Dạ Kinh Đường, lá gan thật lớn, ngươi có biết đây là nơi nào không? Ai cho ngươi vào? Nếu ngươi không đi ra ngoài, bổn cung gọi người!”
Dạ Kinh Đường thấy Thái Hậu Nương Nương còn dám hung dữ, sắc mặt trầm xuống, lúc này lập tức chuẩn bị cúi đầu bịt miệng.
"Hở?”
Thái Hậu Nương Nương giật mình, vội vàng ngăn tay bịt miệng của Dạ Kinh Đường, chậm lại vài hơi mới ghé mắt nhìn về phía bao giấy dầu: "Đây là cái gì?”
"Gà quay."
Dạ Kinh Đường ngồi dậy, đặt túi giấy dầu lên đầu giường, đỡ Thái hậu đứng dậy:
"Gà quay lò chính tông, biết nương nương hôm nay không ăn cơm ngon, chuyên mua cho nương nương, hiện tại còn nóng hổi, mau ăn đi.”
Hôm nay Thái Hậu không nghĩ tới trà hay đồ ăn, đúng là nàng không uống chút nước nào, ban đầu nàng không cảm thấy thèm ăn nhưng sau khi nhìn thấy Dạ Kinh Đường, bụng bỗng nhiên lại có chút đói.
Thế nhưng cắn người miệng mềm, nếu nàng ăn đồ Dạ Kinh Đường đưa đến, không chừng bị Dạ Kinh Đường ăn cái gì, lập tức đứng dậy quấn chăn hừ nhẹ nói:
“Nếu bản cung muốn dùng bữa, sau nửa đêm ngự thiện phòng đều có thể nấu xong canh rồi đưa tới, sao có thể ăn những thứ bán ở các quầy hàng bên đường này.”
Dạ Kinh Đường thấy vậy cũng không có ép buộc, cầm giấy dầu đứng dậy:
“Được, ta đi thông báo ngự thiện phòng đưa đồ ăn tới đây, nương nương ăn chút gì đó rồi ngủ, đói bụng tổn hại thân thể.”