Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 990 - Chương 990 - Mua Đông Lạnh Lắm

Chương 990 - Mua Đông Lạnh Lắm
Chương 990 - Mua Đông Lạnh Lắm

Chương 990. Mua Đông Lạnh Lắm

Bàn tay lạnh lẽo của Dạ Kinh Đường nắm giưc sự mềm mại cảm giác thoải mái hơn nhiều, ôm Thái Hậu Nương Nương lên, đặt ở trong ngực ngồi, biến thành tư thế rất quen thuộc với nhau.

Thái Hậu Nương Nương cắn môi dưới, ý đồ bày ra hình tượng Thái Hậu nhưng căn bản không chống nổi, cuối cùng vùi mặt vào trong chăn yên lặng nhịn.

Hô hô ~~~

Bên ngoài tuyết nhỏ bay tán loạn, trên sân thượng yên lặng không một tiếng động, chỉ còn lại đôi nam nữ ôm nhau.

Dạ Kinh Đường ôm không nhẹ không nặng, cũng không động tay động chân nữa, chỉ im lặng cảm thụ nhịp tim và hơi thở của giai nhân trong lòng.

Không biết qua bao lâu, Thái Hậu nằm dưới vòng tay ấm áp, tâm trạng dần dần thả lỏng, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Dạ Kinh Đường thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ôm Thái Hậu lên, trở lại tẩm điện đặt ở trên phượng tháp, nhẹ nhàng đắp chăn lại.

Tẩm điện vốn trống trải vắng vẻ, đồ đạc không có gì thay đổi nhiều nhưng Thái Hậu đang ngủ lại cảm thấy ấm áp hơn nhiều so với lúc cô đơn vừa rồi...

Rời khỏi Phúc Thọ Cung, bóng đêm càng thâm.

Dạ Kinh Đường nắm chặt tay ấm hồi lâu, cảm thấy cả người sảng khoái.

Buổi tối vào cung chủ yếu là buổi chiều Hắc Nha truyền tin nói hắn lo cho xong việc trong nhà, dành thời gian vào cung phục mệnh.

Vốn dĩ ngày mai Dạ Kinh Đường sẽ vào cung nhưng lại sợ Thái Hậu Nương Nương vừa về suy nghĩ không ngủ được nên ban đêm mới đến đây, cuối cùng không để ý dỗ dành nàng cả nửa ngày.

Thấy sắc trời đã muộn, sau khi Dạ Kinh Đường hít ngụm gió lạnh kìm nén tạp niệm trong lòng, mới sửa sang lại quần áo, đi nhanh về phía Trường Nhạc Cung.

Trường Nhạc Cung là nơi ăn uống sinh hoạt của đế vương, bên trong sáng sủa hơn nhiều so với Phúc Thọ Cung, chung quanh có thể thấy được đèn đuốc cung đình, còn có một ít cung nữ đi lại ở hành lang.

Dạ Kinh Đường đưa tấm lệnh bài tiến vào, quen thuộc đi ra ngoài Thừa An Điện dò xét trái phải đã thấy bên trong yên tĩnh không có người.

Dạ Kinh Đường cũng không tiện trực tiếp đi vào, đứng ở cửa gọi một tiếng:

"Ngọc Hổ cô nương?"

Rất nhanh, trong tẩm điện bên trái truyền đến âm thanh nhu mị ngự tỷ quen thuộc:

"Thánh thượng không có ở đây, mau vào đi.”

“...?”

Dạ Kinh Đường nghe lời này cảm giác mình giống như thị vệ đêm khuya lẻn vào cung quý phi, lắc đầu thở dài đi ra ngoài tẩm điện nhìn.

Tẩm điện rất rộng rãi, tường ngoài treo nhiều bức tranh thư pháp, bàn cờ và bình phong, phía trong có long sàng, trà ngạn, quý phi tháp và các vật khác.

Bởi vì là nơi ở của Thiên tử, dưới sàn nhà địa long thiêu đốt, mặc dù bên ngoài gió lạnh cóng nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, mặc áo ngắn tay chắc cũng không lạnh.

Lúc này bên trong phòng thắp mấy ngọn nến.

Ngọc Hổ mặc một bộ váy ngủ màu đỏ tươi nằm nghiêng trên giường quý phi, trên tay cầm một cuốn sách, váy vẫn là váy mùa hè rất ngắn,để lộ đôi chân thon dài mịn màng trơn bóng, hai tay đặt trên giường quý phi, trên đất có một cuốn sách và một đôi cung hài màu đỏ.

Chiều cao của Ngọc Hổ không chênh lệch với Ngây Ngốc bao nhiêu, thân hình hơi đẫy đà vài phần, giữa mùa đông lại ăn mặc ít như vậy, xung quanh còn có không ít đồ chiếu sáng, trong xương cốt lộ ra một cỗ cảm giác quyến rũ, lực hấp dẫn kinh người, khí lực hết lần này tới lần khác lại rất mạnh, mị mà không lãng, diễm mà không yêu tựa như quý phụ trong cung, nửa đêm triệu kiến nam sủng...

Dạ Kinh Đường vốn định đi vào, nhìn thấy cảnh tưởng này lại dừng bước:

"Ngọc Hổ cô nương?”

"Ừm."

Nữ Đế Đại Ngụy lật qua một trang sách cũng không đảo mắt:

"Không cần cởi giày, trực tiếp tiến vào là được.”

Lên điện được đeo kiếm xem như vô cùng tôn quý vinh dự.

Dạ Kinh Đường hỏi rõ ràng không phải là cởi giày mà việc Ngọc Hổ ăn mặc như thế này thuần túy là khảo nghiệm lòng trung thực, có lẽ sẽ không thích hợp để hắn đi vào.

Thấy Ngọc Hổ không có ý định chỉnh trang y phục, Dạ Kinh Đường nghĩ ngợi rồi đi vào phòng, lấy một chiếc chăn mềm trên bàn đắp lên chân:

“Mùa đông lạnh lắm, đừng để bị cảm.”

Nữ Đế Đại Ngụy nằm trong phòng ấm áp thoải mái, hiển nhiên không có ý tốt này, vén chăn đắp lên thắt lưng, lại lộ ra hai chân:

"Ngươi không chê nóng sao? Cởi quần áo ra đi, đừng nói xong hai câu lại toát mồ hôi.”

Dạ Kinh Đường mặc áo choàng mùa đông, dù võ công cao cường không sợ lạnh nóng nhưng không có nghĩa là không cảm nhận được lạnh nóng, ở trong phòng này chẳng khác nào mùa hè mặc áo bông quả thật không thoải mái lắm, thấy vậy đành phải cởi áo mùa đông, chỉ mặc đơn bào màu đen, ngồi xuống bàn trà bên cạnh, mắt không chớp mắt:

"Ừm... Sức khỏe của người thế nào rồi?”

Bình Luận (0)
Comment